• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính là cậu con trai cả, Hạ Trí Quân.

Ông ta đằng sau có con trai, Hạ Đông Bắc, và vợ của mình là Liễu Như Yên đứng ngay tại chỗ bậc rã cầu thang.

“Bố, lầu hai của nhà chính gia tộc họ Hạ, theo quy định của gia tộc, không phải thành viên của gia tộc thì không được lên đâu ạ.”

“Bây tránh ra, tị nó là con trai và cháu của ta, vì sao lại không được lên chứ?”

Ông cụ giận tím mặt nói.

“Chẳng phải bố đã đuổi họ ra ngoài rồi đấy sao?” Liễu Như Yên nói.

“Đừng có mà làm càn.” Cụ ông quát.

Tầm lúc này, cũng đã tầm tan tiệc, mọi người cũng vừa về rồi nên những con cáo mang họ Hạ này mới dám lộng hành, bởi vậy mà ông cụ không ngần ngại quát thẳng tiếng.

“Ông nội, mẹ con nói cũng đâu có sai đâu ạ? Chưa nói đến mấy người này bị đuổi khỏi gia tộc, họ chỉ là 1 gia đình không có phẩm cấp trong giới thượng lưu mà thôi.”

“Cháu hỗn xược, họ đều chung huyết thống với cháu đấy.” Hạ Tòng nói.

“Cháu hỗn xược đâu? Cháu chỉ nói sự thật, một đứa thì chơi trai rồi bị trai bỏ, một đứa khác thì kiếm được thằng chồng ở rể. Điều hành đúng 1 cái công ty rách nát mà sống qua ngày, lại cứ ngỡ mình là người nhà họ Hạ thật đấy sao? Họ đến chắc cũng vì muốn lấy lòng ông, xin chút cơm cháo sống qua ngày đấy.” Hạ Đông Mắc đứng sau bố, giọng điệu mỉa mai nói thẳng mặt gia 4 người Hạ Trí Minh.

Ông cụ giận lắm, giận nhưng đâu cãi lại, vừa định cãi liền ho khụ khụ.

Duy chỉ có Hạ Trí Minh đỡ ông, xoa xoa tấm lưng gầy gò cho ông đỡ ho.

“Được rồi đấy, gia đình chúng tôi thế nào cũng không đến lượt anh phán xét đâu.”

Hạ Tử Tinh im bặt từ nãy tới giờ, ánh mắt đầy sự căm phẫn, nói điệu lạnh lùng.

“Ha? Một con chuột nhắt vùng vẫy đấy sao?”

“Thứ thấp kém, hạ đẳng. Loại người như bây không có tư cách bước vào nhà họ Hạ đâu!!!”

Càng nói, Hạ Đông Bắc càng hăng. Bất chợt, hắn quát lên một tiếng đã thúc đẩy sự tức giận của 4 người lên đến tột cùng.

Ông cụ nhận ra, bất chợt dùng tay tát hắn 1 cái “Chát” tiếng tát vô cùng rõ ràng.

Khổ thân lão thật đấy, đã già rồi. Lão chỉ muốn ở bên cạnh và bù đắp lỗi lầm năm xưa của mình cho những người ông đã làm tổn thương thôi mà khó đến vậy ư?

“Ông tát cháu? Ông tát cháu vì mấy cái con người thấp kém không bằng con chó này sao?” Hắn vế đầu còn bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên hắn bị đánh bởi hắn là đích tôn nhà họ Hạ kia mà? Bây giờ lại bị đánh vì những người hắn cho là hạ đẳng, tức tối vô cùng.

Hắn vừa hét lên làm loạn, 1 tay còn lại vừa hay đẩy Hạ Tử Tinh ngã xuống.

Cô quá bất ngờ, phản ứng không kịp. Mọi người cũng vậy, trơ mắt nhìn cơ ngã xuống cầu thang, lăn từ bậc này đến bậc khác. Cơ thể đã chảy đầy máu.

May mắn thay, vì một điều kì diệu nào đó, người chị gái đang mang bầu của cô chạy vội chạy lẹ xuống đã túm lấy được một phần áo của cô, cô vẫn còn khá tỉnh táo.

Cô chỉ bị trấn thương nhẹ ở vùng đầu, do va đập mạnh xuống sàn mà bị chảy máu ở trán, chảy khá nhiều rồi đấy. Một vài vết thâm tím, vết rách da thịt và cả vết xước nặng nhẹ đang dần hiện rõ.

Cô va mọi người vẫn đang hoàng hồn bởi cú sốc hồi nãy, liền giật mình khi thấy chân chị gái cô nhiều máu lắm, chảy ra. Khuôn mặt tái mét, một chân đặt trên bậc cầu thang thứ 18, chân còn lại ở bậc thứ 16, và một tay đau đớn ôm bụng, một tay còn lại vẫn níu chặt lấy em gái.

Dương Triết và Hạ Trí Minh giật mình, hoảng sợ lắm. Hạ Trí Minh thì chạy xuống trước, đỡ lấy Hạ Tử Tinh, còn con gái lớn là chồng của cô, Dương Triết hoảng sợ ôm lấy, bế nhẹ cô lên.

Trong vòng tay của chồng, cô còn đang hấp hối, thở hồng hộc.

Dương Triết sợ lắm, sợ lắm rồi. Trong đầu anh ta chỉ nghĩ là bây giờ buộc phải đưa vợ đến bệnh viện làm phẫu thuật, anh chạy nhanh thật nhanh thoăn thoắt bế vợ ra đến xe, nhanh chóng đưa cả bố và Hạ Tử Tinh đang khóc lóc, hoảng sợ ấy rời đi đến bệnh viện.

Chỉ khoảng 10 phút sau, cả nhà đã có mặt tại bệnh viên, đưa được Hạ Tử Tuyết lên bàn cấp cứu.

Kiểm tra sơ qua, bác sĩ thấy cô ấy có giấu hiệu sảy thai, đành phải chuẩn bị cho cô ấy sinh non trước mấy tuần.

Cái thai của Hạ Tử Tuyết bây giờ đã sắp sinh, lại sảy ra biến cố phải hoạt động mạnh lại phải gập bụng như vậy, khó tránh khỏi vấn đề.

Cũng may, cái thai cũng đã sắp đến kì hạn, đành phải trực tiếp sinh non để tránh rắc rối.

Ở bên ngoài phòng mổ, Hạ Tử Tinh ở bên ngoài nghe thấy tiếng la hét của chị gái mà thật hoảng sợ, hai mắt cô long lanh, giọt nước mắt rơi xuống hòa lẫn với những làn chảy màu đỏ từ trên chán rớt xuống.

Hạ Trí Minh thấy con gái như vậy, đau xót nói “Không sao đâu con, chị gái cũng sinh đến lần thứ hai rồi nên sẽ chẳng có chuyện gì đâu, con đừng để ý.”

Thấy con im lặng, bố nói tiếp “Nào con, chúng ta đi xử lý vết thương trước nhé? Khi nào xử lý xong, con quay trở lại đây là sẽ nhìn thấy tiểu Ly ra đời mà thôi!”

“Kh… Không đâu bố, c… Con muốn, ở đây đợi chị, đợi anh Triết, đợi cả tiểu Ly…”

“Đợi họ ra ngoài, con mới yên tâm!” Hạ Tử Tinh nghẹn lòng nói.

Hạ Trí Minh biết mình chẳng thể khuyên nổi con bé này, chỉ có thể âm thầm đi ra ngoài, bấm số điện thoại, gọi điện cho Thẩm Thiên.

“Dạ, con nghe đây ạ?”

“Thẩm Thiên, con đang ở đâu thế?”

“Con đang ở thành phố Cô Tô ạ!”

“Con cũng ở Cô Tô sao? Vậy con mau đến bệnh viện trung tâm thành phố đi. Giúp bố khuyên Tử Tinh, bố không khuyên được con bé.”

“Bố nói sao cơ ạ?”

“Vợ con làm sao mà lại vào bệnh viện rồi? Có nghiêm trọng không đấy ạ?”

Nghe tin vợ phải vào bệnh viện, Thẩm Thiên sửng sốt, anh vừa đi qua bệnh viện không lâu liền nhanh chóng quay đầu, tiến thật nhanh tới bệnh viện chỉ với 4 phút liền thấy được Tử Tinh đang ngồi khóc lóc, thân thể đầy máu me và vết thương. Còn thấy Hạ Trí Minh đang buồn rầu, đứng đợi ở cửa phòng.

“Con đến rồi đấy hả?”

Nghe thấy bố gọi, Thẩm Thiên quay sang gật đầu. Hạ Tử Tinh cũng bất giác ngẩng lên vừa hay lúc Thẩm Thiên quay lại nhìn cô.

Vừa thấy vợ, anh không khỏi xót xa, cái vầng trán đầy khí chất bình thường của cô giờ đây lại chỉ là một vũng mãu vẫn đang chảy nhí nhít.

Chiếc ngoại hình bình thường khiến cô chăm chút không nguôi, giờ đây lại trông thật nhem nhuốc vì dính nhiều máu và đã sộc xệch đi rất nhiều.

ANh đến cánh, quỳ 1 chân xuống, vừa lấy trong túi ra một mảnh giấy mềm, chấm chấm chút ít máu, hỏi han vợ “Sao em không đi sơ cứu vết thương đi?”

“Em… Chưa muốn đi.”

“Chưa muốn đi cũng phải đi, để chị đi ra nhìn thấy em ở bộ dạng này thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Anh cứ để đấy, em muốn bên chị lúc chị sinh bé Ly.”

Thấy vợ kiên quyết không chịu nghe, bình thường là anh sẽ để mặc vợ, nhất quyết chiều theo ý vợ nhưng riêng hôm nay thì không ổn, anh không thể để vợ mình trong cái bộ dạng này được, không thể để vết thương trên trán còn tiếp tục duy trì nữa.

Anh nhất quyết bế vợ lên, lần đầu tiên anh chạm vào cô, tiếp xúc thân thể với cô một cách thân mật đến vậy, bố xóc cô lên, anh nói “Không để được.”

Nói rồi, anh liền bế vợ đi trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của bố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK