• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế vị công tử này là ai đây?!”

Hoắc Kiến Thành nói với điệu bộ giễu cợt người bạn già kiêu

ngạo của mình lại đi phục vụ một người trẻ tuổi, như thế hắn ta có thực lực gì lớn lắm ấy.

Ông ta là một tín đồ tôn sung võ đạo, và chỉ những cao thủ thực

thụ mới xứng đáng để ông để tâm tới.

Ông ta lại cực kỳ yêu mến người tài giỏi. Nếu như người bạn

già này của ông phục vụ một cao thủ thì ông sẽ chẳng nói gì. Nếu người của ông chọc phải cao thủ hay tuyệt thế tài tử ông cũng sẽ chẳng trách móc gì.

Nhưng ông nhìn qua người nam nhân trước mặt này, ngoài khuôn

mặt, dáng vóc xinh đẹp ra ông ta chẳng thể nhận thấy ưu điểm nào.

“Ngài ấy họ Thẩm”

Ngay sau khi nghe Trương Vỹ Tuệ nói ra bốn chữ ấy, ông ta như

đổ bể, đứng trực ra ở nơi đó.

Tuy họ Thẩm không nổi tiếng lắm ở những gia tộc nhỏ nhưng với

những người tiếp xúc với các thế lực lớn như hội trưởng tổng bộ hiệp hội võ thuật như ông ta thì lại là chuyện khác.

Người đàn ông trẻ tuổi một mình đánh sập cả một Quốc Gia

trong vòng 1 tuần này, nào có ai không biết đến nếu thông tin không bị phong tỏa?

Đây là những thông tin cơ mật của hiệp hội vì ông ta có chút

giao tình với hiệp hội mà lúc ngồi trà đạo bàn chuyện phiếm với hội trưởng, ông ta đã buộc miệng nói ra.

Hội trưởng cũng chỉ biết người đàn ông đó họ Thẩm, là tân thủ

lĩnh của Devil’s Law và còn rất trẻ mà cực kỳ lợi hại. Anh ta có thể diệt trừ hiệp hội hay cả Qốc Gia này dễ như trở bàn tay.

“Ô… Ông nói gì?”

Hoắc Kiến Thanh cứ ngỡ mình nghe lầm, bèn hỏi lại những chỉ

nhận được một cái lắc đầu từ người bạn già, Trương Vỹ Tuệ.

“Họ Thẩm? Là họ Thẩm nào thế?!”

“Hiệp hội chúng ta nằm trong 10 thế lực lớn nhất cả nước đấy!”

“Có lẽ cả nước, chúng ta chỉ phải e sợ Hoàng Tộc thôi nhỉ?”

“Nói bậy, Hoàng Tộc cũng ngang hàng với hiệp hội thôi!”

“Vậy, lẽ nào là thượng cổ gia? Hoàng tộc cổ xưa? Hay là… Gia

tộc cổ võ?”

Mọi người trong hiệp hội đang bàn tán cũng rất sôi nổi, mà

cũng phải thôi.

Tầm cỡ như họ làm gì biết được giá trị của từ “Họ Thẩm” cơ chứ?!

Họ chỉ biết Devil’s Law là tổ chức giàu có và quyền lợi lớn

nhất thế giới nhưng đâu biết nhiều.

Họ chỉ biết được những thứ Devil’s muốn cho họ thấy. Điều họ

không biết về tổ chức này có vô vàn điều.

“Hoa Hội Trương, từ mai ông tốt nhất nên quản lý gia tộc phụ

thuộc cho tốt.”

“Tôi không ngăm cấm việc làm ăn của mấy người, không ngăm cấm

sự khuếch đại của các ngươi.”

“Nhưng đừng bao giờ động vào người nhà của tôi. Ông cũng nên

nhớ Devil’s Law chỉ đơn giản như một chiếc cô nhi viện.”

“Giàu có được như ngày hôm nay cũng không hẳn là do chúng tôi

đâu!”

Nói rồi, Thẩm Thiên nãy giờ vẫn gác một chân lên đùi liền hạ

xuống, anh chỉ dùng sức nhẹ một cái như thể là lấy đà để đứng dậy.

Có lẽ đó chỉ là một cú đứng dậy đơn giản nhưng anh và người vừa

rời ra ngoài cửa, chiếc sàn bắt đầu từ vị trí đặt chân của anh nứt ra tứ phía, mắt đật hơi rung động một hồi, tòa nhà cao 5 tầng cứ thế mà trở nên giống như vừa

có động đất vậy. Họ phải tu sửa lại mới có thể tiếp tục duy trì.

“Lời đồn… Quả nhiên là thật!”

“Cậu ta… Đúng là ác ma.”

Hoa hội trưởng vẫn đứng đực ra đấy, ông dường như nhất thời bị

mất hồn sau cú di chuyển vừa rồi của Thẩm Thiên.

Cơ thể ông, như chỉ mới nãy thôi hệt như rơi vào một chiếc hố

sâu không thấy đáy.

Áp lực khi rơi xuống khiến ông chỉ muốn nhắm rồi từ từ quên

đi tất cả và bắt đầu một giấc ngủ vĩnh hằng.

Nhưng ông vừa hay nghe thấy tiếng bước chân “Cộp” “Cộp” của

Thẩm Thiên.

Nó nặng nề giáng xuống và vang vọng trong tai ông khiến ông

thoát khỏi hố sâu đó và bất giác vô tri thốt lên những lời như vậy.

Nét mặt của bác Đồng lúc này cũng có chút biến động, ông ta

chợt rơi một giọt mồ hôi từ trên trán xuống chảy dài qua cả cằm.

Ánh mắt lo lắng, thấu hiểu nhìn về phía hội trưởng đang đứng

đực ra ở đó…

Trong xe của Thẩm Thiên lúc này.

Mạn Lâm đang lái xe với tâm trạng vui vẻ, hào hứng.

Bạch Tiên Sinh với ánh mắt đầy rẫy những suy tư không thể nói

thành lời nhìn Thẩm Thiên đang dựa vào cửa kính và ngủ ở hàng ghế sau.

Lúc này, Mạn Lâm cũng đã để ý biểu hiện của Bạch Tiên Sinh, hỏi:

“Anh Bạch, sao thế?!”

Bạch Tiên Sinh không trả lời ngay, vẫn cứ nhìn Thẩm Thiên suy

tư chừng 10 giây rồi lại thở dài một hơi.

Anh ta quay lên mở chiếc laptop quen thuộc đang để trên đùi

“Không có gì”

Mạn Lâm cũng chẳng thèm tò mò nữa, tiếp tục lái xe.

Ở trong xe của ba người Trương Vỹ Tuệ, Lâm Đổng Hàn, Vãn An

Trung lúc này..

“Ông thấy, thủ lĩnh là người thế nào?”

Vãn An Trung ngồi ở hàng ghế đầu ngay cạnh tài xế quay san xuống

hỏi hai lão.

“Không biết nữa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK