• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người đàn ông cao lớn từ trong đám người đó bước ra, bình tĩnh hỏi. Chỉ thấy cả đám người đó gọi ông ta là “Chủ gia tộc”. Có lẽ, đây chính là “Hàn Chí Quân – Tân gia chủ” mới lên chức của nhà họ Hàn.

“Ông chính là gia chủ của nhà họ Hàn sao hả?”

Thẩm Thiên trên mặt còn vương vấn vết máu của mấy tên vệ sĩ, lạnh lùng hỏi.

Quả thật, cái nhìn của anh đúng là khiến cho Hàn Chí Quân đó sợ hãi giống như mình đứng trước một vị ma vương đến từ địa ngục chứ không phải đứng trước một người thường.

Ông ta nào biết, chàng thanh niên trẻ đang đứng trước mặt ông ta này được gọi là Ma Vương vì anh có tên là Satan và đứng đầu tổ chức quỷ Devil’s Law (Luật lệ quỷ)

Nhưng ông ta là chủ gia tộc, không thể làm mất mặt trước mọi người được.

“Phải, có chuyện gì?”

Dù sợ nhưng ông ta chỉ có thể cắn răng nói. Vừa nói ra câu nói này, tay của ông ta đã toạt hết mồ hôi lạnh.

“Tôi tìm ông để bàn về chuyện đưa gia tộc Hàn lên làm gia tộc đứng đầu tỉnh Giang Bình.”

Thấy chàng trai trẻ có dáng đứng thẳng, hai tay thản nhiên đút túi quần, khí thế oai phong lẫm liệt lại nói ra câu nói này. Ông cảm thấy vô cùng choáng ngợp và sợ sệt.

Từ nhỏ, bố đã muốn ông ta làm người thừa kế đời tiếp theo nên ông ta vẫn luôn được dạy giỗ đúng cách.

Ông ta cũng biết thế giới này nhiều lắm điều bất ngờ xảy ra, dù ông ta có là một người có địa vị đứng đầu Giang Bình này đi nữa thì vẫn chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé trong cái xã hội loài người này. Vậy nên, từ trước tới giờ ông vẫn luôn không bao giờ khinh thường người khác, hành sự vô cùng cẩn trọng.

Ông vừa lên chức, đang có dự định phát triển trong tương lai. Tự nhiên hôm nay lại có một thanh niên chưa đầy 30 đã có thể đánh bay mười mấy gã cao thủ được huấn luyến chu đáo của nhà họ mà vẫn thản nhiên, điều đáng ngờ hơn nữa là anh ta lại có một cái khí thế quá khủng khiếp và chiếc ánh mắt tựa như dã thú làm bá chủ cả một khu rừng rộng lớn.

Không hiểu sao, khi nghe chàng thanh niên trẻ này nói như vậy thì nhất định anh có thể làm được.

“Phong tỏa nhà họ Hàn, cắt hết mọi sóng điện tử được kết nối trong bán kính 100m. Còn cậu, theo tôi vào trong.”

Hàn Chí Quân nói ra lời nói này cũng như đang ngầm đồng ý với Thẩm Thiên vì điều kiện này quá hấp dẫn nhưng hệ quả của nó cũng vô cùng lớn, ông cần phải cẩn trọng với nội gián trong gia đình.

Ông vừa nói vậy, mọi người trong gia tộc Hàn có mấy người không nhận ra khí thế của thanh niên trẻ, chỉ thấy anh ta đang diễn tuồng. Lập tức có người lên tiếng phản đối:

Phải thừa nhận rằng gia tộc Hàn này có sự dạy dỗ vô cùng tốt. Không dạy thì thôi chứ nếu dạy thì quá hai mươi tuổi ai cũng có cái nhìn sâu xa, hành sự cẩn trọng và tuyệt đối trung thành với gia Hàn.

Có mấy người được tín nhiệm nhận ra điều mà chủ gia tộc đang nghĩ.

Họ biết, gia tộc Hàn có những anh tài chính trị, kinh doanh kiệt xuất nhưng lại chỉ là một gia tộc bé nhất trong ba gia tộc đứng đầu của một tỉnh lẻ nhỏ nhỏi trong cả Am Châu này là vì họ bị thế lực của hai bên trên đè ép nên không thể vực dậy nổi.

Nếu có một ngày có người nhìn ra được ưu điểm của họ, chịu chống lưng cho họ và có thể đè ép hai thế lực kia thì chẳng mấy chốc, nhà họ Hàn còn có thể đặt chân vào Đô Thành cũng có khả năng ấy chứ!

Họ đã bị đè ép quá lâu, nay lại có một thanh niên ngang nhiên nói chuyện muốn lật đổ hai nhà tại đây lại còn có khí thế đáng sợ như vậy, họ cũng muốn cược một lần xem sao.

Trong phòng họp, 3 người đứng đầu của các nhãnh đã họp lại, còn có hai vị chú, bác và chủ gia tộc đang ngổi ở đây.

Họ đều đang nhìn chằm chằm vào một thanh niên chưa đầy 30 tuổi.

Thấy họ nhìn mình với thái độ hằn học và nặng nề như vậy, Thẩm Thiên mở lời với giọng điệu giễu cợt để thay đổi bầu không khí:

“Các ông nhìn tôi như vậy làm cái gì? Sao lại phải nghiêm trọng thế chứ! Chỉ là tiêu diệt hai cái tổ kiến thôi mà?!”

Hàn Chí Quân thở dài, nói:

“Cậu đến từ gia tộc hay thế lực nào mà hênh hoang vậy chứ!”

Thẩm Thiên thấy họ đã bớt tỏ thái độ, nghiêm túc nói:

“Về tôi, các người không cần biết quá nhiều. Đơn giản vì vợ tôi bị nhà họ Mạnh và nhà họ Đỗ ngắm trúng nên muốn ra tay với họ. Trong Ám Châu này tuy có thế lực của tôi nhưng đối phó với hai nhà này thì không cần thiết phải để họ ra tay nên tiện ra tay giúp các người một chút, chỉ đơn giản như vậy.”

Hàn Chí Quân rơi vào trầm ngâm một hồi, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến vận mệnh tồn vong của cà nhà họ. Ông ta nhất định phải đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.

“Được, tôi đồng ý với cậu. Cậu định làm thế nào để diệt hai nhà họ đây?”

Khi Hàn Chí Quân nói ra câu nói này cũng tức là ông ta đã đặt toàn bộ hơn trăm mạng người nhà họ Hàn vào Thẩm Thieen. Thẩm Thiên còn thì hò Hàn mạnh, Thẩm Thiên chết, nhà họ Hàn sẽ bị diệt vong.

Các người có mặt trong phòng họp cũng thoáng sửng sốt nhưng cũng hiểu chủ gia tộc làm vậy đều muốn tốt cho họ nên cũng không nói gì mà mồi hôi đã thấm ướt hết cả một vòm lớn sau lưng.

Họ quay sang nhìn Thẩm Thiên, họ chỉ muốn biết chàng thanh niên này rốt cuộc sẽ phản ứng ra sao? Cậu ta sẽ hơi lo lắng, thoáng ngạc nhiên hay vô cùng bất ngờ đây? Họ đều vô cùng tò mò.

Nhưng điều khiến cho họ hơi thất vọng vì chỉ thấy Thẩm Thiên nhếch miệng, cười lạnh một cái giống như biết trước họ chắc chắn sẽ đồng ý vậy.

“Tôi là Thẩm Thiên, chồng của chủ tịch tập đoàn Hạ Tử, sau khi xong chuyện thì toàn bộ tài sản của hai nhà sẽ thuộc về tập đoàn Hạ Tử, còn các người có được vị trí đứng đầu rồi. Chỉ cần ra mặt thay tôi liền có một vị trí đứng đầu, lần đầu tiên tôi đây làm ăn lỗ đấy!”

Anh vừa nói, vừa đứng dậy rời đi. Tuy nhiên, vừa ra đến của đột nhiên anh dừng lại dừng ánh mắt đe dọa, quay mặt về phía họ trừng mắt nnois:

“Phản bội tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Nói rồi anh lại vừa đi ra xa, nói tiếp vào trong. Tuy giọng nói vừa phải nhưng với khí tức võ thuật tỏa ra bao phủ lấy cả nhà họ Hàn, cả nhà họ Hàn lúc này ai nấy đều nghe thấy một giogj nói kinh thiên động địa, làm chấn động cả một vùng đất nhà họ Hàn trong màn đêm:

“Ngày môi sẽ có hai cao thủ Tân Thiên tới đây, các người chỉ việc đưa hai người đó với giả bộ đưa vài cao thủ của nhà họ Hàn tới diệt nhà họ Mạnh và nhà họ Đỗ là được rồi. Nhớ kỹ, tài sản là của tôi, vị trí là của các người.”

Cả nhà họ Hàn nghe được hai chữ “Tân Thiên” này vô cùng sửng sốt, cả nhà họ Hàn cũng giất bắn mình vì họ biết.

Cao thủ Tân Thiên có ý nghĩa như thế nào đối với mỗi gia tộc.

Cảnh giới võ thuật được chia là ‘Nhân Cảnh, Vương Cảnh, Tân Thiên Cảnh và Thần Cảnh. Trên đó còn có một số cảnh giới mà họ chẳng thể nào tiếp xúc nổi.

Cao thủ học võ bình thường dưới Nhân Cảnh chia làm đai trắng, đai vàng, đai đỏ và đai đen.

Ở nhà họ Hàn hay các gia tộc đứng đầu của mỗi tỉnh khác, cao thủ đai đen đã là cao thủ hàng đầu, cao thủ nhân cảnh đã được coi là cao thủ tọa trấn có địa vị vô cùng cao rồi, ấy vậy mà bây giờ họ lại có thể được cao thủ Tân Thiên Cảnh được coi là ước mơ xa vời với các cao thủ tỉnh lẻ như họ đích thân dẫn đội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK