• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chập tối ngày hôm ấy, hai vợ chồng đang ngồi ăn táo ngon lành thì nghe tiếng hí hửng của Quang Chính Minh và Thẩm Tư Duyệt từ bên ngoài liền vội vàng dọn dẹp sơ qua một chút, Thẩm Thiên liền nhắm tịt mắt điều chỉnh trạng thái rất nhanh, đã rất giống với người bệnh và người đau lòng lắm rồi đấy.

“Soạt”

“Òa” Tiếng mở cửa, kèm ngay sau đó là tiếng òa vui vẻ của Duyệt truyền đến.

Trên tay cô bé cầm một túi bánh nhỏ, theo sau là Hạ Trí Minh ôm một chiếc bánh to bằng nửa cái mâm.

“Mẹ ơi mẹ, hôm nay bố tỉnh lại rồi chứ?” Đây là câu nói quen thuộc của Thẩm Tư Duyệt mỗi lần đến đây.

Lần nào cũng vậy, cô hớn hở tiến vào phòng bệnh thật muốn xem bố có chuyển biến tốt hay không, bố đã tỉnh lại hay chưa nhưng vẫn thế, cô chỉ nhận lại được chiếc mặt u sầu và cái lắc đầu không nỡ của mẹ, điều này khiến cô bé rất đỗi thất vọng.

Để an ủi mẹ, sau khi nghe được tin tức cô chỉ thoáng buồn rầu sị mặt nhưng rồi lại tươi cười rạng ngời nói những lời đầy đẹp đẽ như vẽ ra một tương lại xinh xắn của cả nhà mấy người “Không sao, bố sớm muộn cũng tỉnh thôi mà!”

Cô bé nói rồi tung tăng chạy đến bên giường bệnh.

Thấy con gái chăm chú nhìn người bố ở trên giường, Hạ Tử Tinh rất chua xót nhưng cũng chẳng thể làm được gì cả vì Duyệt Duyệt trưởng thành quá đỗi so với những đứa trẻ đồng chang lứa ngoài kia.

Điều này cũng dễ hiểu cả thôi, cô bé ở bên mẹ, chịu cảnh không có cha từ khi còn rất nhỏ, chịu sự kì thị của rất nhiều bạn bè trong 7 năm qua. Mãi mới đợi được một ngày bố nó từ xa trở về, nhưng chẳng được bao lâu, không vui vẻ được mấy ngày liền trải qua rất nhiều chuyện sóng gió từ bị nhìn thấy cảnh máu tanh, bị bắt cóc rồi đủ loại chuyện tùm lum khiến cô từ một cô bé hiểu chuyện lại càng hiểu chuyện hơn.

Trong 7 năm không có bố bên cạnh này, cô luôn phải đón sinh nhật cùng với mẹ và mọi người, chưa một lần xuất hiện bố. Năm nay, người bố ấy cũng đã trở về đây rồi mà không đợi kịp đến sinh nhật của cô liền đã nằm viện, hôn mê mấy tháng trời không tỉnh. Thật tủi thân biết bao, thế mà cô bé vẫn ung dung nở ra cái nụ cười tươi rói ấy dưới tình cảnh này. Người ta nói, “Người tổn thương càng nhiều sẽ cười càng nhiều”, hình như hơi đúng thật!

“Bố?!” Thẩm Tư Duyệt vốn đang lắm suy nhìn bố mà bỗng giật mình hét lên một tiếng nhỏ.

“Sao?” Hạ Tử Tinh giật mình quay lại.

“C… Con rõ ràng, rõ ràng vừa nhìn thấy bố cử động mà?” Thẩm Tư Duyệt chỉ vào bố mà quay ra khẳng định nói.

“Không, chắc con nhìn lầm rồi.” Hạ Tử Tinh nói.

“Mẹ chắc chắn vậy sao?” Thẩm Tư Duyệt đăm chiêu lắm điều nhìn mẹ, từ ánh mắt của cô bé có thể thấy rằng dường như cô đã phát hiện ra điềm nghi gì đó rồi, chỉ là đang cố dò hỏi mà thôi.

“Ch… Chắc!?” Hạ Tử Tinh cũng cảm thấy điều không lành, cái con bé này là con gái của cô, 9 tháng 10 ngày nó ở trong cơ thể của cô mà cô lại không biết nó nghĩ cái gì ư? Con gái cô khẳng định đã nhìn ra gì rồi.

Cô đoán ngay mà, từ lúc cô vào đã thấy có điềm sai. Cái thùng rác ở góc phòng, bình thường nó sẽ ở đấy vì chẳng mấy khi Hạ Tử Tinh cần đến nó, nhưng hôm nay cô lại không thấy nó ở đẩy nữa, để ý mới thấy nó để ở dưới gầm giường bệnh. Cô lấy cớ lại gần nhìn xuống, trong thùng rác lại có táo. Mẹ cô bình thường không thích ăn táo lắm, lại chỉ có Thẩm Thiển do bị Bác Tuyết ép ăn táo quá nhiều nên bị si mê táo mà thôi. Hơn nữa, hôm nay thần sắc của mẹ cô khá lên rất nhiều so với hôm qua và rất nhiều ngày trước. 9 tháng 10 ngày cô ở trong bụng mẹ và “9 tháng 10 ngày cô ở trong bụng mẹ” cơ mà.

Cô nháy vồ lên, nhào lên người của bố rồi bắt đầu hướng những điểm ‘buồn’ nhất trên cơ thể bố mà cù léc.

Mới đầu Thẩm Thiên còn chịu đựng được, nhưng vẫn là trẻ con ranh mãnh khiến anh bó tay. Anh ngồi bật dậy “Òa”

Vì anh bất chợt cử động mà Thẩm Tư Duyệt đang đứng trên cơ thể anh bị mất cân bằng, ngã ra sau nhưng được Thẩm Thiên nhanh tay đỡ lấy.

“Ye, bố tính rồi” Thẩm Tư Duyệt đứng thẳng dậy, dơ hai tay lên như thể vừa lập chiến công lớn lắm, vui mừng nói.

Cô bé còn nhỏ lại là con gái nên chiều cao còn hơi hạn, dù đã đứng thẳng nhưng vẫn chỉ hơi qua đầu cái con người lưng dài vai rộng Thẩm Thiên một chút thôi.

Nhìn thấy đứa con gái bé bỏng ngay trước mắt, Thẩm Thiên sng sướng và hạnh phúc biết bao, ôm chầm lấy con gái trong vòng tay. Còn cố ý đưa đẩy như ru em bé, cái cằm vline hai bố con cọ sát, chỉ một hành động nhỏ thể hiện tình yêu giữa cha và con thật ngọt ngào biết bao.

Nhìn hai cái khuôn mặt nhìn giống hệt nhau này, ông lại tặc lưỡi tiếc nuối nhìn sang Hạ Tử Tinh “Đẻ thuê rồi con ạ!”

Hạ Trí Minh vốn đã biết Thẩm Thiên đã tỉnh lại thông qua cuộc nói chuyện hồi xế chiều với con gái. Họ bàn sẽ để Thẩm Thiên tỉnh lại ngay giữa lúc sinh nhật của Thẩm Tư Duyệt. Nhưng biết đâu ngờ họ đã coi thường sự ranh mãnh này của đứa nít sáu tuổi rưỡi, bảy tuổi. Thẩm Thiên, nhân vật chính số hai lại bị nhân vật chính số một trong buổi tiệc sinh nhật của Thẩm Tư Duyệt không chịu được sức ép của con liền một mạch phá hỏng kế hoạch.

“Ái cha, bị lộ rồi hả?” Một giọng nói ba phần cợt nhả, bảy phần đùa bỡn ở ngoài đi vào. Là Dương Triết nói.

Bên cạnh Dương Triết còn có vợ mình và đứa con trai đã ba tháng tuổi. Cái ngày mà đứa bé này ra đời cũng chính là cái ngày Thẩm Thiên bị mất tích đấy.

“Anh, chị?” Thẩm Thiên nghe thấy tiếng nói liền bế con trong tay mới quay ra nói.

“Bố đến rồi đấy ạ? Con đã cố xong việc sớm để đến sớm, vậy mà vẫn thua bố ha.” Dương Triết cười đùa, vừa đặt hộp quà xuống bàn vừa nói.

“Gớm, công trình phố thương mại – cái ước mơ ‘bé nhỏ’ đấy của tôi sắp hoàn thành, anh coi bộ lắm công nhiều việc. Làm gì có thì giờ mà đưa đẩy với ông già đã về hưu để trông cháu như tôi chứ?” Hạ Trí Minh nói rồi cũng ngồi xuống.

Thẩm Thiên đã ổn định trạng thái từ lâu, anh bế con xuống giường ngồi tiếp chuyện bố và ‘chồng của chị gái của vợ’.

“Cái phố thương mại ấy là gì đấy ạ?” Thẩm Thiên hỏi.

“À, nó là cái ướ… À mà nhớ rằng cái công trình ấy là do chú đầu tư cơ mà?” Dương Triết nói.

“E… Em cũng không nhớ nữa!” Thẩm Thiên gãi gãi đầu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK