• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xem ra, chuyện này mà diễn biến sâu xa. Thế giới sắp tàn rồi!” Hàn Tư Đồ nói.

“Ủa khoan? Cải Tử Dịch là cái quái gì thế? Sao nghe mọi người nói nghiêm trọng quá vậy?” Khang Vũ nãy giờ ngồi, chẳng hiểu một chút gì về Cải Tử Dịch. Bởi có lẽ anh đã tiếp xúc bao giờ đâu mà biết?

Hai người mệt mỏi quay sang nhìn Khang Vũ đần đang ngơ ngác, bất giác nhìn nhau.

Đến cuối, Hàn Tư Đồ vẫn là người phải giải thích cho Khang Vũ biết.

“Cải Tử Dịch, thần thoại khai sinh dịch.”

“Tương truyền, vào khi Trái Đất chỉ có những con người thật ngu ngốc, đã hủy hoại đi thiên nhiên và không khí. Chính là căn nguyên của sự sống lúc bấy giờ. Khi mà Trái Đất đang dần suy thoái, con người lúc bấy giờ chỉ còn lại 1% dân số trong tổng số dân ở thời kì đông đúc là còn tồn tại. Từ ngoài vũ trụ xa xôi và bí hiểm mà chưa từng được khám phá hết ra ấy, 1 thiên thạch đâm thẳng vào Trái Đất, chính nơi 1% dân số còn tồn tại đang tập trung sinh sống. Đúng là Thiên Thạch đã mang đến thiệt hại vô cùng to lớn, diệt đi hàng triệu sinh mệnh, và chỉ còn đúng hơn 100 người còn sống duy nhất bởi họ được điều đi ra khỏi vùng không an toàn, thiếu ô xi để dò la bên ngoài. Khi họ quay trở lại vì thấy có biến, cả triệu người đã nằm la liệt trên đất, thậm chí có người không còn xương, xác thịt tứ tung. Ở giữa trung tâm của vụ nở Thiên Thạch, họ tìm thấy một vũng nước không lớn, mang màu vàng kim.”

“Họ tò mò đến xem thử, bất chợt từ chiếc rỏ hoa quả họ mang về bị rơi xuống 1 quả. Chẳng đến nửa phút sau, quả táo liền nảy mầm và đang phát triển. Họ đã ngẫm nghĩ đến điều gì đó và trong lúc dọn dẹp tàn cục của vụ nổ, họ vừa chú ý tới sự sinh sôi phát triển của cây táo ấy. Chảng chốc đã 1 tuần trôi qua, cây táo bây giờ đã trở thành 1 đại thụ to lớn mang đầy trái táo to và ngon ngọt.”

“Họ vui mừng, tham lam mà đem toàn bộ hoa quả và giống cây đem dim xuống đất, múc nước từ Cải Tử Dịch đem tưới, chỉ cần 1 giọt duy nhất là họ đã có 1 cây quả ngon ngọt lắm rồi. 1000 năm sau, Trái Đất tái sinh mới và có quy luật sống như hiện nay. Phát triển vượt bậc hơn so với Trái Đất cũ, hình thành muôn thuở các Quốc Gia khác nhau. Duy chỉ có Mỹ và Nga là 2 Quốc Gia có từ thời Trái Đất suy vong đến nay là còn tồn tại mà thôi.”

“Cải Tử Dịch từ lâu đã dùng hết và biến mất khỏi nhân gian, những nghiên cứu thành phẩm về loại dịch này đều được ghi chép trong sách cổ bằng cổ ngữ của những năm Thế Kỉ XXI. Vô cùng khó hiểu. Cải Tử Dịch đang dần bị nhân loại quên mất sự tồn tại khi chỉ có số ít người biết về loại dịch này.”

Hàn Tư Đồ nãy giờ kể chuyện liên tục, khát nước lắm, anh ta đã uống đến mấy ngụm rồi.

Cũng may là Khang Vũ rất chăm chú nghe nên hiểu vẫn đề rất nhanh nên Hàn Tư Đồ mới không tức giận, nếu không thì từ nãy giờ anh ta đã định đá Khang Vũ ra ngoài rồi ấy.

“Nhưng cũng kỳ lạ thật, chẳng phải nói Cải Tử Dịch đã biến mất từ rất lâu về trước rồi sao? Sao bây giờ vẫn còn để sử dụng tái sinh Hàn Tư Nhiên? Và vì sao Hàn Tư Nhiên lại là người được tái sinh chứ? Là ngẫu nhiên hay chỉ là kế hoạch từ trước đây?” Khang Vũ lẩm bẩm hỏi.

“Bởi vậy mới cần chúng ta điều tra đây!”

“Được rồi, nói chuyện thế được rồi. Chúng ta đến nhà họ Hàn đã. Devil’s Law từ lâu đã dọn dẹp sạch sẽ cỏ cây có nguy cơ bị nhiễm khí Cải Tử rồi nên có lẽ sẽ không ai phát hiện ra điều gì đâu.” Thẩm Thiên vừa đứng dậy chuyển bị tư trang, nói.

Nhà họ Hạ ở thành phố Cô Tô.

Ở buổi tiệc mừng thọ tưng bừng này, cả gia 4 người Hạ Trí Minh vừa hay xuống xe thì mẹ kế của họ đã ra ngoài đón vui vẻ. “Ây dô, con trai ngoan, các cháu yêu của tôi đã về rồi đấy thưa mọi người!”

Bà ta cùng với một số quý phu nhân đứng trò chuyện vui vẻ với nhau, nhìn thấy 4 người họ liền lách sang bàn luận.

Tuy Hạ Triết Minh và các con có giận nhưng đành phải kìm nén “Chào mẹ ạ!”

“Nào nào, đừng như vậy nữa. Mau vào trong nhà ngồi đi, tiệc sắp bắt đầu rồi đấy! Mẹ đã chuẩn bị cho các con từ sớm 1 bên bàn rồi. Để phục vụ đưa các con đi nhé, mẹ đang bận đón tiếp với các quý phu nhân tới từ giới thượng lưu thành phố Cô Tô.” Đỗ Mỹ Duyên miệng cười ha ha, nói.

Tuy bà ta nói lời nghe thật là một người mẹ bao dung nhưng thực tế, bà ta lại đang như cố ý trêu ghẹo cả gia 4 người rằng bà ta thân phận là phu nhân, bản thân trò chuyện với các vị phu nhân hào môn rất hợp lý.

Hạ Trí Minh cay cú lắm nhưng ông ấy là một người rất biết kìm ném, đi vào trong theo chân người phục vụ đưa cả gia đi tới một bên bàn ở khu vực gia họ Hạ Gia. Là 1 chiếc bàn duy nhất có 4 chiếc ghế được đặt ở đây, ở vị trí xem như là kế cuối?

“Bố, họ ức hiếp người thật quá đáng. Hay chúng ta về đi ạ?” Hạ Tử Tuyết đang mang bầu, tính khí nóng nảy nhịn không nổi liền nói.

“Thôi con à, đằng nào tới thì cũng tới rồi. Đợi chúng ta uống xong ly rượt với ông rồi về cũng không có muộn đâu con.” hạ Trí Minh bất lực khuyên nhủ con gái.

Cả nhà trò chuyện vui vẻ, đến trưa rồi tiệc cũng bắt đầu.

Ông chủ Hạ Gia, tức là bố của Hạ Trí Minh ngồi trên xe lăn, đằng sau xe là Đỗ Mỹ Quyên đang đẩy lão ra ngoài.

Ông ta vừa ra ngoài, đã cầm micro lên nói lớn “Xin cảm ơn mọi người đã đến chúc sức khỏe tôi nhân ngày này. Cảm ơn mọi người đã đến khiến cho Hạ Tòng tôi cảm thấy thật vinh hạnh. Mọi người xin hãy cứ tự nhiên nhé, chúc mọi người ăn uống thật ngon miệng và vui vẻ”

Lão vừa nói, vừa nang ly rượu đỏ trên tay chúc mừng rồi mọi người cũng hưởng ứng theo, nâng ly chúc mừng. Liên tục các gia tộc cấp dưới chúc mừng hoa lệ để lấy lòng lão khiến lão rất vui vẻ.

Đầu tiên, con trai cả của lão ra chúc “Chúc bố thêm tuổi mới, thêm trí tuệ, thêm sức khỏe, thêm cháu đàn cháu đống ạ. Con trai cả, Hạ Trí Quân có chút quà nhỏ nhoi muốn xin báo hiếu bố.” Nói rồi, Hạ Trí Quân lấy từ trong mình ra một gói quà, mở ra bên trong có một miếng ngọc như ý màu xanh vô cùng đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK