Khi kéo cổ áo của Hàn Phương ra, vô tình liếc nhìn thấy kích cỡ của cô ta, bèn không nhịn được tặc lưỡi.
Chẳng trách sao lúc đó Tần Vũ Nam lại không thể kìm lòng được.
Kết cấu của cô ta cũng lớn quá nhỉ.
“Hãy trân trọng viên kim cương này, bởi vì bắt đầu từ ngày hôm nay, cô đã không còn tư cách tiêu dùng bất cứ thứ gì của thương hiệu này cả” Cô ấy ngước mắt lên nhìn chằm chằm Hàn Phương rồi nhẹ giọng nói.
Cô ấy rút tay lại và lấy ra một tờ khăn giấy khử trùng từ trong túi xách, cẩn thận lau tay, đứng dậy và bình thản nói với Kiều Phương Hạ: “Chúng ta đi thôi”
Cô ấy không quan tâm lời bàn tán như thế nào của những người bên ngoài, dù sao thì lễ cưới của cô ấy với Phó Thành Đông sắp diễn ra rồi, không cần cô ấy phải giải thích thì tin tức cũng sẽ được lan truyền khắp thành phố Hạ Du.
Điều quan trọng vào lúc này chính là chiếc túi Hermes Himalaya mà cô ấy đã hẹn sẵn với nhân viên cửa hàng sẽ lấy trước một giờ, nếu chỉ vì tên ả khốn nạn Hàn Phương này mà làm chậm trễ việc cô ấy lấy túi, khiến cho người khác lấy đi
trước thì cô ấy chắc chắn sẽ quay lại lột da của cô ta ra!
Túi xách quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Cả hai vừa mới ra khỏi cửa hàng trang sức đá quý, vẫn chưa vào thang máy thì sau lưng bỗng nhiên có người gọi lấy Triều Mai Hoàng.
Triệu Mai Hoàng dừng bước lại và nhìn ra phía sau.
“Mai Hoàng!” Ở phía sau, Tần Vũ Nam lại gọi lẩy Triêu Mai Hoàng, rồi nhanh chân đuổi theo.
Kiều Phương Hạ nhìn cô ấy một cái và biết điều nhỏ tiếng nói rằng: “Chị đi lên trước để giúp em trông chừng cái túi nhé?”
“Được.” Triều Mai Hoàng dừng lại và gật đầu nói: “Nhất định phải trông chừng đấy”
Triệu Mai Hoàng nhìn Kiều Phương Hạ đi lên lầu rồi mặt mày không cảm xúc
nhìn Tần Vũ Nam vừa mới đuổi lên ở trước mặt.
Tần Vũ Nam lập tức đưa trả lại viên kim cương mà cô ấy vừa nãy đã tặng cho hai vợ chồng họ và nhẹ giọng nói rằng: “Món quà này tôi không thể lấy, em đem nó để dùng cho trường hợp khẩn cấp đi.”
Triêu Mai Hoàng không khỏi nhíu mày lại và cảm xúc trên mặt có chút nói không nên lời.
“Tôi biết em rất ưa sĩ diện, tôi cũng có nghe nói về chuyện của nhà họ Triệu rồi” Tần Vũ Nam thấy Triều Mai Hoàng không lên tiếng, liền hạ thấp giọng và vội vàng nói: “Công ty của ba em sắp bị người khác thu mua lại rồi, cuộc sống của em chắc chắn sẽ không dễ dàng. Và tôi cũng có nghe nói đến chuyện của em gái em rồi, nhà họ Triêu của các người.”
Em gái của Triệu Mai Hoàng đã được toại nguyện gả cho người mình yêu cách đây vài ngày trước, nhưng gia cảnh của người đàn ông đó tương đối bình thường, hoàn toàn không thể nào so với nhà họ Triệu.
Triệu Mai Hoàng trước đây đã từng phàn nàn rằng em gái của mình không được thông minh, ngoại trừ việc làm gia đình xấu hổ ra thì không biết làm gì cả.
Cô ấy nhìn thấy vẻ thương xót trong đáy mắt của Tần Vũ Nam thì càng nhíu chặt mày lại.
Có vẻ như những tin đồn ở bên ngoài thậm chí còn khoa trương hơn cả những
gì cô ấy đoán, đã lan truyền đến mức không chuẩn mực như vậy rồi sao?
Sau khi hôm nay về nhà, cô ấy nhất định phải dạy dỗ em gái của mình một trận thật tốt, đúng là ngoại trừ làm mất mặt ra thì không có tác dụng gì cả.
Cô ấy im lặng vài giây và nhẹ giọng hỏi Tần Vũ Nam: “Là ai nói cho anh biết, một viên kim cương nhỏ trị giá hai trăm bốn mươi triệu đối với Triều Mai Hoàng tối đây có thể gọi là dùng trong trường hợp khẩn cấp thế?”
Thứ này thậm chí còn không đủ tư cách để làm viên đá bên cạnh của viên đã chính trên chiếc vương miện cưới của cô ấy.
“Mai Hoàng, em đừng khoe khoang nữa!” Tần Vũ Nam không nhịn được bèn tóm lấy tay phải của cô ấy và nhét phong lì xì vào trong tay của cô ấy, tay phải nhẹ nhàng bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy.
Ở phía sau không xa, một người đàn ông có thân hình cao lớn sải bước ra khỏi thang máy thì vừa đúng nhìn thấy cảnh tượng hai người đang nắm chặt tay nhau.