Kết nối tất cả những điều này lại với nhau, kỳ thật mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Chính là người của nhà họ Tống làm.
Nguyên nhân không khó đoán rằng Tống Thanh Hào là vì Lệ Đình Tuấn mới xảy ra tai nạn máy bay, Tống Thanh Hào đã chết, nhưng công việc kinh doanh của Lệ Đình Tuấn càng ngày càng lớn mạnh, một bước thăng hoa, cho nên bọn họ muốn trả thù Lệ Đình Tuấn.
“Chú Tống, chú ấy.” Lệ Đình Tuấn trầm mặc một lúc lâu, mới trầm giọng nói.
Anh chỉ mới nói được vài câu, sau đó lại dừng lại.
Giờ phút này, trong lòng anh có nhiều cảm xúc lẫn lộn, anh hiểu được ý của Kiều Phương Hạ, nhưng anh không muốn đoán mò nhắm vào nhà họ Tống một cách chủ quan, cho đến khi có thêm được bằng chứng trực tiếp có thể xác minh. Nhà họ Tống vì anh mà nhà tan cửa nát, anh mắc nợ bọn họ.
Cảm giác tội lỗi sâu thẳm trong lòng khiến anh không thể nghĩ đến phương diện đó.
Tình trạng sức khỏe của ba Tống Thanh Hào càng ngày càng kém, nỗi đau mất con đã khiến ông ta chịu sự đả kích không nhỏ, cho đến nay vẫn không thể gượng dậy nổi, hiện tại nhà họ Tống đã thua kém hơn rất nhiều so với thời hưng thịnh năm xưa.
Lệ Đình Tuấn không nói, kỳ thật Kiều Phương Hạ cũng có thể đồng cảm với tội lỗi của anh.
“Hy vọng không phải bọn họ” Cô nhìn Lệ Đình Tuấn, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, lỡ như..”
“Anh không muốn đưa ra một giả định như vậy? Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói hết, liền thấp giọng trả lời.
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào Lệ Đình Tuấn, sau một lúc lâu, cô nghiêm túc nói với anh: “Được rồi, nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ ở bên cạnh anh”
Kiều Phương Hạ một giấc ngủ đến gần trưa mới tỉnh lại, trong nhà Phó Minh Tuyết im ắng đến lạ thường, Phó Minh Tuyết và dì vẫn chưa trở về.
Sau khi tắm rửa xong, cô đi xuống nhà lượn quanh một vòng, ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng từ trong bếp bay lên.
Cô mở cửa bếp nhìn vào trong, nồi hầm giữ nhiệt bốc khói nghi ngút, mùi thơm thoang thoảng chính là từ nồi hầm này bay ra ngoài.
Bụng cô liên tục “ùng ục” kêu lên.
Kiều Phương Hạ bước tới mở nắp nồi nhìn thấy đó là cháo hải sản. Màu sắc và hương vị đều trông rất hấp dẫn, chỉ cần ngửi thôi là đã khiến người ta thấy thèm ăn hơn rồi.
Phó Minh Tuyết và dì không có ở nhà, thật hiển nhiên món này chính là Lệ Đình Tuấn trước khi rời đi nấu cho cô ăn.
Hơn nữa, Lệ Đình Tuấn nấu cháo rất giỏi, thoạt nhìn cô đã biết là tay nghề của anh.
Kiều Phương Hạ lấy cái bát và múc chừng một nửa trước, sau khi thử nhấp một ngụm, cô không khỏi khen ngợi vì quá hài lòng.
Thành thật mà nói, thân là một người đàn ông, ngoại trừ
những lúc khiến cô tức giận ra, Lệ Đình Tuấn thực sự điểm nào cũng tốt cả.