Khi cài đến chiếc cúc áo thứ hai, anh đột nhiên nhìn vào lỗ thủng của chiếc áo bên trong bộ đồ bảo hộ.
Hôm nay, Kiều Phương Hạ mặc một chiếc áo khoác len. Vạt áo bên trái đã bị xé rách, thủng một lỗ, mất hai chiếc cúc áo.
Anh khựng lại vài giây, sau đó nhướng mắt nhìn Kiều Phương Hạ.
Giữa môi cô có một vết rách, máu vẫn còn đọng lại trên đó, tóc tai rối bù.
Trái tim Lê Đình Tuấn bỗng dừng lại một nhịp.
Bởi vì Kiều Phương Hạ đang căng thẳng, tâm thần không yên nhìn về phía cửa, cũng không để ý đến sự khác thường của Lê Đình Tuấn.
Sau đó Lê Đình Tuấn nhẹ nhàng vén vạt dưới của bộ đồ bảo hộ lên, nhìn thấy quần của Kiều Phương Hạ vẫn còn lành lặn, chiếc quần bò trên người cô vẫn còn nguyên vẹn, khuy quần vẫn còn, không có dấu hiệu bị xé ra. Chiếc áo cổ cao vẫn còn lành lặn, không bị xé hư.
Hiện tại Kiều Tứ Văn mới là người quan trọng nhất.
Anh nhếch môi, thu hồi ánh mắt. Không tỏ ra có gì bất thường, tiếp tục giúp cô mặc đồ bảo hộ.
Khi hai người mặc xong đồ bảo hộ, đi ra ngoài thì chuyên gia cũng đã đến. Mọi người cùng nhau vào phòng phẫu thuật. Chuyên gia lập tức đeo bao tay vào, tiếp tục tiến hành nửa cuộc phẫu thuật còn lại.
.
“Nói chuyện với ông ấy đi” Chuyên gia nhìn các chỉ số đang hiển thị trên máy đo kiểm tra, trầm giọng nói với Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ liếc nhìn bàn giải phẫu ở đằng xa, chỉ cảm thấy hơi khó thở, theo bản năng che mặt lại.
Khưng lại vài giây, mới bước chậm đến gần bàn phẫu thuật, khẽ gọi Kiều Tứ Văn một tiếng: "Ông nội, là cháu đây. Phương Hạ đây?
Kiều Tứ Văn đang hôn mê sâu, dường như không có phản ứng với tiếng gọi của Kiều Phương Hạ
“Nói tiếp đi.” Chuyên gia lại cau mày, nói tiếp: “Đừng dừng lại”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc, lại nói tiếp: “Ông nội, ông không biết, thực ra, những năm trước cháu ở nước ngoài, thực ra cháu sống rất tốt. Có người chăm sóc cháu, chính là căn phòng cũ mà chúng ta ở trước khi chuyển nhà đấy, nhà bên cạnh có một người hàng xóm tên chú Cố đấy. Ông còn nhớ không?”
“Con trai của chú Cố tên là Cố Dương Hàn, anh ấy cũng ở nước Nguyệt Chi. Ngày cháu gặp tai nạn xe, Cố Dương Hàn đưa cháu đến bệnh viện. Sau khi cháu ra viện rồi, anh ấy vẫn luôn chăm sóc cháu”
Kiều Phương Hạ nói được vài câu, chuyên gia lại liếc mắt nhìn máy móc, nhìn thấy chỉ số huyết áp vừa nãy của Kiều Tứ Văn cao đến mức khiến người khác kinh ngạc, bây giờ đã hạ xuống một chút rồi. Biết rằng những lời mà Kiều Phương Hạ nói có tác dụng, lập tức thấp giọng nói: “Cô nói tiếp đi”.
Lệ Đình Tuấn lặng lẽ đứng sau lưng Kiều Phương Hạ, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.