Không phải đứa trẻ sảy thai ngoài ý muốn sao? Tại sao có thể là...
“Dì Phó ơi?” Ngoài cửa, người nhà họ Hứa đến rồi, họ lịch sự gõ cửa.
Phó Minh Tuyết sửng sốt, bà ấy lập tức cất cuốn bệnh án vào trong túi, nhét túi của Kiều Phương Hạ vào chăn và đưa cho người làm. Sau đó mới miễn cưỡng cười với người nhà họ Hứa: “Làm sao đến sớm như vậy? Mau vào nhà ngồi đi!”
Bà cụ Hứa và cháu dâu của mình đi đến, nở một nụ cười và hỏi: “Tay nghề của chị Phương có hợp khẩu vị với con dâu nhà mình không?”
“Rất hợp” Phó Minh Tuyết im lặng vài giây rồi gật đầu nói.
Bà cụ Hứa mang theo một ít quà đi vào: “Mấy củ sâm núi già này hôm trước ông cả nhà tôi từ ngoài bắc mang về, đúng lúc mang qua để bồi bổ cơ thể cho Phương Hạ, mấy ngày này chỉ dùng hầm canh dùng là được.”
“Bà xem bà đến đây là được rồi, không cần khách sáo như vậy đâu” Phó Minh Tuyết lịch sự từ chối.
“Phương Hạ thức rồi chưa?” Bà cụ Hứa cười ha ha rồi bảo cháu dâu mang đồ
vào phòng khách, bà ta kéo tay Phó Minh Tuyết hỏi: “Chúng ta đi lên thăm con bé được không?”
“Vừa mới nghe được tiếng máy nước nóng, chắc là đã thức rồi” Phó Minh Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói.
Vừa rồi bà ấy bận thu dọn đồ đạc cũng không để ý đến động tĩnh ở trên lầu, chắc là cô đã thức rồi.
Bây giờ trong đầu óc bà ấy chỉ toàn là tờ giấy phá thai của Kiều Phương Hạ. Bà cụ Hứa bước lên lầu, bà ấy phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó cũng đi theo người nhà họ Hứa bước lên lầu.
Vừa rồi bà cụ Hứa nói câu gì, bà ấy cũng không nghe rõ.
“À? Bà vừa nói gì vậy? Đêm qua tôi từ nước ngoài vội vàng trở về hơi muộn. một chút, bà xem đầu óc của tôi.”
“Đình Trung và Mạn Phi của chúng tôi chơi với nhau tốt như vậy, chúng tôi qua thăm con bé cũng là làm theo lẽ thường mà thôi.” Bà cụ Hứa cười ha ha nói: “Dù sao con bé cũng còn nhỏ, mẹ của Mạn Phi nhà chúng tôi, chúng tôi cũng không vội mà yêu cầu con bé sinh đứa thứ hai”.
Vừa nói bà ta vừa liếc mắt quở trách cháu dâu của mình.
Mẹ của Mạn Phi mỉm cười và không nói gì.
Người làm đi lên lầu, thấy cửa chỉ khép hờ liền nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng nói vào bên trong: “Cậu hai, mợ chủ, người nhà họ Hứa đến rồi.”
Vừa nói xong thì đẩy cửa ra.
Phòng của Lê Đình Tuấn vừa đối diện với cầu thang, mấy người vừa đi được mấy bước thì bà cụ Hứa đã ngẩng đầu lên nhìn vào trong phòng, đúng lúc nhìn thấy Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đang vội vàng tách ra, bà ta sững sờ một chút.