Bữa ăn cứ thế kết thúc trong bầu không khí yên lặng.
Kiều Phương Hạ là người ăn xong đầu tiên, định mang Đình Trung sang một bên chơi, vừa đứng dậy, Lệ Định Tuấn cũng nói theo: “Con cũng ăn no rồi”
Vừa nói, anh vừa bế Đình Trung từ trong chiếc ghế dành cho trẻ em ra, nói: “Con tự đi tìm người Mạn Phi chơi đi”.
Kiều Phương Hạ trên người có vết thương, vậy nên không chịu được cậu bé giày vò như vậy.
Mạn Phi là bạn mới quen của Đình Trung ở trường mẫu giáo, hai nhà cũng tương đối thân thiết, đi qua đó cũng chỉ mất mười phút.
Đình Trung ngẩng chiếc đầu nhỏ lên nhìn Lê Đình Tuấn một lúc, hai người dùng ánh mắt trao đổi với nhau, Lê Đình Tuấn nhìn cậu bé mặt dạn mày dày không đi, nhịn không được cau mày.
“Hừ!” Đình Trung chu cái miệng nhỏ nhắn.
Rất rõ ràng, Lê Đình Tuấn chỉ coi cậu bé là một công cụ, có chuyện mới Đình Trung, hết chuyện liền đuổi cậu bé đi,
Cậu bé thở phì phò nói với Kiều Phương Hạ: “Mami, Đình Trung ra ngoài chơi một chút, mami đợi Đình Trung trở về”
“Được” Kiều Phương Hạ gật đầu.
Đình Trung lúc này mới nguôi giận, cậu bé quay người rồi kéo theo một người bảo vệ đi cùng cậu đến nhà của Mạn Phi.
Đình Trung ở nhà họ Lệ, đều rất không vui, cũng không có bạn bè, trong nhà cũng không có mấy người đối xử tốt với cậu.
Khi đến nhà Phó Viễn Hạo bên này, ai cũng bảo vệ cậu, thậm chí có chỗ dựa vững chắc là Phó Viễn Hạo, tuy rằng Phó Viễn Hạo cũng rất nghiêm khắc, nhưng Đình Trung biết ông ấy yêu cậu, tính tình ông ấy cũng trở nên vui vẻ hơn, nói chuyện nhiều hơn và ăn uống cũng ngon hơn.
Nếu như trong nhà có thêm Kiều Phương Hạ luôn yêu thương cậu nữa, Đình Trung cảm thấy bản thân sẽ trở thành bạn nhỏ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Vì thế, cho dù thế nào, chỉ cần Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ vui vẻ, cậu biến thành công cụ cũng không còn quan trọng nữa.
Kiều Phương Hạ nhìn Đình Trung ra khỏi cửa, trong lòng nghĩ một chút, định nói với Phó Viễn Hạo một tiếng rằng bọn họ muốn quay trở lại đoàn phim.
Còn chưa định nói ra, Lê Đình Tuấn ở một bên nói: “Phương Hạ có chút không thoải mái, chúng con xin phép về trước”
Kiều Phương Hạ nhìn anh. Cô căn bản không định đi cùng Lê Đình Tuấn.
Phó Viễn Hạo cũng đặt đũa xuống, thấp giọng nói: “Bên ngoài tuyết rơi rất to, đợi nhỏ chút rồi hãy đi”.
Lệ Đình Tuấn nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, thấp giọng nói: “Cũng được ạ”
Ăn cơm xong, Phó Tình đột nhiên tới, Lục Đình Nam cũng tới, trên người vẫn còn đang mặc cảnh phục.