“Vậy em chờ chị nhé” Lúc Triêu Mai Hoàng đang nói chuyện, láng máng có giọng của Đình Trung truyền đến.
Kiều Phương Hạ lập tức cúp điện thoại.
Cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nhìn đồng hồ treo tường ở đối diện bệnh viện, đã không còn sớm, hơn mười giờ rồi, Lê Đình Tuấn nói xế chiều sẽ đón cô ở nhà họ Đường.
Cô im lặng một lúc lâu mới đứng dậy, đến chỗ cái máy bên cạnh để báo cáo quả xét nghiệm máu.
Theo báo cáo, mức máu và progesterone của cô hơi thấp, lần trước bác sĩ cũng đã nói với cô, nếu như muốn sinh được một em bé khỏe mạnh thì tốt nhất nên dùng thêm chút thuốc.
Cô nhìn chằm chằm vào những số liệu trên báo cáo xét nghiệm máu một lúc, xoay người đi về phía phòng khám của bác sĩ ở trên tầng.
“Phương Hạ vừa ra ngoài rồi” Đường Nguyệt Anh vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng chờ ở cửa, bà ta cười cười với anh, nói.
“Đi đây vậy?” Lê Đình Tuấn dừng lại, thấp giọng hỏi.
Xế chiều ngày hôm qua, anh đã nói hai lần với Kiều Phương Hạ là sẽ đến nhà họ Đường để đón cô.
Vẻ mặt Đường Nguyệt Anh vẫn như thường, trả lời: “Không biết, chỉ nói là đi ra ngoài”
Nếu Kiều Phương Hạ thực sự chọn ngày hôm nay để bỏ đứa bé, thì đó cũng là lựa chọn của bản thân cô, dù là Lê Đình Tuấn cũng không có quyền can thiệp.
Lệ Đình Tuấn im lặng một lúc, xoay người trở lại trong xe.
Đang định khởi động xe rời đi thì bỗng nhiên Đường Nguyệt Anh lại thấp giọng gọi anh lại: “Cậu Lệ, cậu chờ một chút đã”
Lệ Đình Tuấn hạ cửa kính xe xuống, nhìn về phía Đường Nguyệt Anh một cách khó hiểu.
“Tôi chỉ muốn hỏi, cậu thực sự yêu Phương Hạ sao?” Đường Nguyệt Anh cân nhắc một lúc lâu rồi nhẹ giọng hỏi anh.
Lệ Đình Tuấn không biết vì sao bỗng nhiên Đường Nguyệt Anh lại hỏi anh như vậy, hơi hơi nhíu mày trả lời: “Tất nhiên, tôi rất yêu cô ấy”
“Nếu cậu yêu con bé, thì cậu nên chủ động giải thích rõ ràng với con bé về mối quan hệ giữa cậu và Tô Minh Nguyệt là như thế nào? Đường Nguyệt Anh lập tức nói với anh một cách nghiêm túc.
“Bây giờ cậu lập tức gọi điện giải thích rõ ràng với con bé. Đôi khi, điều mà người phụ nữ muốn thực sự rất đơn giản, con bé không cần tiền của cậu, cậu có dùng nhiều thứ đồ của cải vật chất hơn nữa cũng không thể nào bù đắp được.”
Đường Nguyệt Anh chỉ đơn giản nói hai câu, lại khiến cho Lê Đình Tuấn bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.