Khi anh rời đi, có thể anh đã để lại cuốn sổ tay này ở chỗ Phó Viễn Hạo, cho nên trước đây cô chưa từng nhìn thấy.
Trong cuốn sổ tay này, ước chừng đã ghi chép tất cả mọi thứ liên quan đến cô trong suốt bảy năm.
Có một vài chuyện chỉ viết sơ qua, có một vài chuyện lại viết chi tiết thành một đoạn văn. Càng về sau, càng viết dong dài hơn, chứa đựng cảm xúc cá nhân của anh.
Cuốn sổ tay này đã không còn là cuốn ghi chép triệu chứng phát bệnh của cô, nó càng giống cuốn nhật ký của anh hơn.
Kiều Phương Hạ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khoảng trống ở trang sau. Đột nhiên có một thứ gì đó rơi xuống trang giấy trắng.
Cô đưa tay sờ lên mặt mình, phát hiện hình như cô đang khóc.
Cô ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tay, ngẩn ngơ rất lâu, lật lại từ đầu đến đuôi một lần nữa. Phần trước cuốn sổ tay đều là ghi chép học thuật của anh, nếu như nhìn không kỹ, căn bản sẽ không có ai phát hiện trong phần ghi chép học thuật này có cô.
Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống.
Dường như cô nghe thấy có tiếng phanh xe ở dưới lầu, sau đó lặng lẽ lau khô nước ở trên mặt, nhét giấy khen của
mình về lại trang sách và đặt cuốn sổ tay về chỗ cũ, giống như chưa từng phát hiện ra nó.
Khi cô vội vàng nằm lên giường, cô nghe thấy dưới lầu truyền đến vài tiếng hỏi han nhỏ nhẹ. Là Phó Viễn Hạo về nhà, không phải Lê Đình Tuấn.
Cô nghe thấy tiếng Phó Viễn Hạo đi lên lầu, sau đó lặng lẽ trở mình, quay lưng về phía cửa phòng.
Cô không muốn để Phó Viễn Hạo biết mắt cô đang đỏ hoe.
Phó Viễn Hạo lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng cô, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang nằm trên giường không cử động nên nghĩ rằng cô đang ngủ, lập tức đóng cửa lại.
Cô nghe thấy tiếng Phó Viễn Hạo đóng cửa, một lúc sau, nhắm mắt lại và khẽ thở dài.
Lệ Đình Tuấn giải quyết xong chuyện của Kiều Đông Phương, đang định rời đi, đột nhiên có người xông vào.
“Ba!” Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy cổ Kiều Đông Phương đang quấn băng, sắc mặt trắng bệch nhào vào lòng ông ta: “Ba không sao chứ? Là ai làm vậy? Sao lại ra tay nặng như vậy?”
Vừa hỏi thăm, vừa vội vàng nhìn xem trên người ông ta có còn vết thương nào nữa không.