“Cậu hai..” Anh ta vội vàng đi đến.
Lệ Đình Tuấn nhìn Vô Nhật Huy, đắn đo vài giây, nhẹ giọng nói: “Anh đến đúng lúc lắm. Đưa cô ta vào nhà giam đàn ông.”
Vô Nhật Huy lập tức hiểu ý Lê Đình Tuấn.
“Để Tiêu Khải Hoàng ở bên cạnh nhìn xem” Lê Đình Tuấn suy nghĩ một chút, dặn dò thêm một câu.
Kiều Diệp Ngọc cũng hiểu được ý của Lê Đình Tuấn, cô ta sợ đến mức hồn bay phách lạc, gào khóc năn nỉ: “Đình Tuấn! Đừng mà! Cầu xin anh đấy... Đừng đối xử với tôi như vậy!”
“Bịt miệng cô ta lại” Lê Đình Tuấn nới lỏng cổ cô ta ra, nhẹ giọng nói với Vô
Nhật Huy.
Trước kia cô ta và Tiêu Khải Hoàng đối xử như thế nào với Kiều Phương Hạ, hôm nay anh sẽ trả đủ, cũng không tính là ức hiếp Kiều Diệp Ngọc.
Kiều Đông Phương đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, không thốt lên lời.
“Ba! Ba ơi cứu con.” Kiều Diệp Ngọc hét lên một câu cầu cứu, miệng liền bị băng keo dán lại.
Kiều Đông Phương nhìn thấy Kiều Diệp Ngọc hoảng sợ, cũng không cầu xin giúp cô ta.
Ông ta sợ rằng cầu xin Lệ Đình Tuấn thì kết cục của Kiều Diệp Ngọc sẽ càng thảm hơn. Có thể giữ được mạng sống đã rất tốt rồi.
Lần này ai cũng không thể giúp được Kiều Diệp Ngọc. Kết quả này đều do chính bản thân cô ta tạo thành. Ông ta đã khuyên cô ta quay đầu lâu rồi, nhưng cô ta không chịu nghe, ông ta còn có thể làm gì nữa?
Cách đó không xa, Mặc Hàn Bảo đỗ xe ở sau xe của Vô Nhật Huy.
“Thầy ơi, tại sao lại muốn con che mắt?” Ở ghế sau xe, An Dương thắc mắc lên tiếng hỏi.
Mặc Hàn Bảo im lặng một lúc, nhìn Vô Nhật Huy ném Kiều Diệp Ngọc lên xe, mới thản nhiên trả lời: “Được rồi”
Mặc Hàn Bảo quay đầu lại, nhìn An Dương, nói: “Xuống xe đi. Thầy ở bên ngoài đợi con.”
“Thầy không đi vào sao?” An Dương bỏ hai bàn tay nhỏ nhắn đang che mắt xuống, khó hiểu hỏi.
“Không đi nữa” Mặc Hàn Bảo cười, trả lời: “Vừa nãy những lời thầy nói với con trên đường đi, đã nhớ hết chưa?”
“Nhớ hết rồi.” An Dương lập tức gật đầu.
Nói xong, cô bé ngoan ngoãn từ ghế sau bò ra ngoài.