Đu quay hạ xuống dưới cùng, nó ngừng lại.
Ngoài cửa vệ sĩ đã đứng đợi sẵn, mở cửa ra, Lê Đình Tuấn không tiếp tục nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ nữa mà lập tức đứng dậy, bước ra ngoài.
“Lệ Đình Tuấn!Kiều Phương Hạ đi theo sau anh, gọi anh lại.
Anh lại giống như không nghe thấy, càng tăng nhanh bước chân, càng đi càng xa bỏ lại cô đằng sau.
Anh bước lên xe Vô Nhật Huy trước, chiếc xe rất nhanh đã bỏ lại Kiều Phương Hạ.
Bên đường vẫn còn một chiếc xe khác đợi Kiều Phương Hạ, cô do dự một chút bèn trèo lên.
Quay lại khách sạn, Kiều Phương Hạ vừa bước từ thang máy ra, thì nhìn thấy Lê Đình Tuấn hung hăng đóng sầm cửa phòng của anh.
Cô đứng trên hành lang chần chừ vài giây, lặng lẽ bước đến trước cửa phòng đối diện phòng Lê Đình Tuấn rồi dừng lại.
Đúng lúc này, căn phòng bên cạnh bỗng mở cửa ra.
Hứa Phi Phàm vừa tắm xong, anh ta đang lau tóc liếc nhìn Kiều Phương Hạ, lại ngó sang cửa phòng đổi diện, trong lòng hiểu rõ hai người chắc chắn đã cãi nhau.
Anh ta khẽ bật cười trêu chọc.
Sau đó, quay sang nói với Kiều Phương Hạ: “Vali của cô còn để trong phòng tôi đấy, cô định.”
Anh ta chưa nói dứt câu thì cửa phòng của Lê Đình Tuấn phía đối diện đã mở ra.
Hứa Phi Phàm nhíu mày nhìn anh đầy tò mò.
Lệ Đình Tuấn nhìn thấy sau lưng Hứa Phi Phàm là chiếc vali nhỏ màu trắng của Kiều Phương Hạ đang dựa vào góc tường.
Hóa ra cô đã sớm nghĩ kỹ rồi, cô sẽ rời khỏi đây, ban ngày đã lập tức thu dọn xong đồ đạc. Nếu như không phải chiều nay có hẹn, có lẽ
cô đã rời đi rồi nhỉ?
Mặt anh không cảm xúc nhìn về phía Kiều Phương Hạ.
“Anh không cảm thấy mình rất phiền sao? Sắp một giờ đêm rồi đấy anh trai ạ!” Hứa Phi Phàm đứng bên cạnh nhíu mày nhắc nhở Lệ Đình Tuấn.
Còn chưa dứt lời, đã bị Lệ Đình Tuấn đấm cho một phát ngã vào tường.
Hứa Phi Phàm sững sờ, chỉ cảm thấy trong lỗ mũi có một dòng nước ấm áp đang chảy ra.
“Con mẹ nó, anh bị khùng hả?” Anh ta giơ tay lau mũi, nhìn thấy máu chảy ròng ròng, tức điên lên mắng lại.
Lệ Đình Tuấn trái lại không biết hối lỗi mà còn túm chặt lấy cổ áo anh ta, hai mắt đỏ lòm: “Hứa Phi Phàm, anh thật sự cho rằng tôi không biết anh là kẻ đã âm thầm báo tin à?”
Hứa Phi Phàm không lo lắng cho cái mũi đang chảy máu của mình nữa, bỗng nhiên anh ta đẩy Lê Đình Tuấn ra: “Là ông đây thì làm sao nào? Ông đây cũng không phải là loại hèn nhát như anh, không nói không nhận!”