Từ Đình Vinh liếc nhìn số tiền cô đưa cho thì cười nhạt đáp: “Ai lại để cô trả tiền chứ?”
“Lát nữa còn phải đi siêu thị” Kiều Phương Hạ khẽ hạ giọng nhắc nhở: “Vé vào cửa đường hầm dưới đáy biển chắc là ba trăm một vé đúng không?”
Từ Đình Vinh lấy ra số tiền còn thừa của ngày hôm qua rồi mỉm cười với Kiều Phương Hạ và nói: “Cô thấy có đủ không?”
Kiều Phương Hạ tính nhẩm, thế mà anh ta còn lại hơn triệu sáu.
“Cùng lắm thì cô mời tôi bữa tối nha. Chi phí nguyên liệu nấu ăn do cô trả” Từ Đình Vinh lại cười.
Ngày hôm qua anh ta và Chu Thoại My theo hệ thống AA, cộng thêm Chu Thoại My đang giảm cân nên buổi tối cô ta không ăn món chính cho nên tối hôm qua anh ta căn bản không tiêu hết bao nhiêu tiền cả.
Và mục đích của đoàn phim tặng một ngàn tệ cho các cặp tình nhân chính là vì điều này. Nếu các nam khách mời không cân bằng được chén nước thì khán giả có thể dễ dàng nhìn ra manh mối.
Khi Từ Đình Vinh vừa nghe thấy quy tắc này thì trong lòng anh ta liền rõ ràng ngay.
Mục đích của anh ta cũng rất rõ ràng, đó chính là được kết đối với Kiều Phương Hạ.
Sau khi Kiều Phương Hạ suy nghĩ đắn đo một lúc thì cô nghĩ dù sao tiền này cũng
là do đoàn phim đưa nên dùng của ai cũng giống nhau mà thôi. Nghĩ vậy nên cô cũng không nhăn nhó gì cả, cũng không tiếp tục giằng co với Từ Đình Vinh nữa và thu lại tiền của cô.
Đường hầm dưới biển cách đó không xa, chỉ ở ngay bên cạnh đó nên hai người ăn cơm xong vì để tiêu thực mà vừa tán gẫu mỗi người một câu đã bước ra đến cửa rồi.
Khi Từ Đình Vinh đi mua vé, Kiều Phương Hạ nhìn thấy một người trông giống như một người quản lý bước nhanh ra ngoài và kính cẩn nói chuyện với Từ Đình Vinh.
Kiều Phương Hạ đứng hơi xa nên cô không nghe thấy rõ là họ đang nói gì.
Hai phút sau, Từ Đình Vinh quay lại với tấm vé trên tay và bước tới chỗ Kiều Phương Hạ nói: “Thật là may mắn dễ sợ luôn. Nghe nói rằng những ngày này cá heo thường xuất hiện thành từng đàn ở gần biển. Nói không chừng chúng ta có thể gặp được chúng”
Kiều Phương Hạ gật đầu, sau đó nhìn về phía phòng bán vé và thấy quản lý liền đóng cửa sổ bán vé và đề ra dòng chữ “Đã bán hết vé”
“Đi thôi” Từ Đình Vinh đã đi được vài bước, quay đầu lại khẽ gọi Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, liền đi theo Từ Đình Vinh đi vào bên trong.
Đang vào giờ ăn trưa nên trong đường hầm dưới biển có rất ít khách du lịch. Hơn nữa mọi người đều lặng lẽ thưởng thức cảnh đẹp dưới đáy biển trong đường hầm nên không ai để ý rằng họ đang quay các chương trình nghệ thuật.
“Thực ra có một câu chuyện nhỏ về đường hầm dưới biển này, cô có muốn nghe không?” Từ Đình Vinh bước chậm lại, đợi Kiều Phương Hạ đi đến bên cạnh rồi mới thì thầm với cô.
“Câu chuyện gì vậy?” Kiều Phương Hạ tò mò nhìn anh ta.
Quả thật trước đây cô chưa từng nghe câu chuyện đằng sau đường hầm dưới biển này.
Từ Đình Vinh dừng lại một lúc rồi chậm rãi nói: “Đảo Châu Sa cách bờ biển 10.6 km, đi qua ba hòn đảo nhỏ. Đường hầm chúng ta đang đứng hiện tại dài 5.2 km, nửa còn lại vẫn đang được sửa chữa. Có lẽ nó sẽ được hoàn thành trong năm năm nữa”
“Chờ khi nó được hoàn thành thì sẽ là đường hầm quan sát dưới nước hoàn toàn trong suốt dài nhất thế giới”
“Nhà thiết kế thiết kế đường hầm dưới biển chỉ vì một người phụ nữ mà đã thiết kế công trình khổng lồ gần như bất khả thi này”