“Đi khuyên nhủ con bé đi! Phó Viễn Hạo nhìn Triều
Mai Hoàng đi rồi, nhìn về phía Kiều Phương Hạ khế nói.
“Vâng!”
Kiều Phương Hạ gật đầu đáp.
Lúc Kiều Phương Hạ ra ngoài, Triệu Mai Hoàng đang ngồi trên băng ghế ở trước cửa, giúp Đình Trung lấy cái kềm quấn dây cho con cua lông.
Mạn Phi ở bên cạnh nhìn mấy lần, cũng muốn làm, Kiều Phương Hạ thuận tiện ngồi ở bên cạnh Triều Mai Hoàng, giúp Mạn Phi quấn một con, nhìn hai đứa trẻ chuồn ra ngoài với con cua lông.
Đã nghỉ đồng rồi, bên ngoài cổng so với bình thường náo nhiệt hơn nhiều, Kiều Phương Hạ nghe thấy Đình Trung đang khoe khoang:
"Các cậu xem, các cậu có chó nhỏ, tớ có con cua nè, là ba tớ tặng cho mẹ tớ, mẹ tớ lại tặng cho tớ đó.”
Triều Mai Hoàng nghe thấy giọng nói khoe khoang của Đình Trung, nhịn không được nở nụ cười:
“Lúc em vừa mới tới, Đình Trung cùng với mấy bạn nhỏ ở trước cổng nói, cậu bé không ngưỡng mộ bọn nhỏ có chó, cậu bé vui vì sắp có một em gái, chơi với em gái vui hơn chơi với con chó nhiều.”
Nói xong, quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ một cái: “Chị không phải là lại có thai rồi đúng không?”
“.”
Kiều Phương Hạ có chút cạn lời.
Suy nghĩ một chút, trả lời: “Đoán chừng là Lệ Đình Tuấn dùng lời này để dỗ dành con chứ gì?"
Triều Mai Hoàng lại cười: “Em tưởng là chị lại có thai nữa rồi đó chứ, còn đang suy nghĩ nên tặng gì cho chị cái gì thì mới tốt.”
“Làm sao nhanh như vậy được chứ.
Kiều Phương Hạ lập tức trả lời.
Dứt lời, nhìn về phía Triều Mai Hoàng, lại hỏi cô ấy: “Nếu như em thật sự chia tay với Phó Thành Đô, dự định tiếp theo định làm như thế nào?
Triều Mai Hoàng nâng cắm, nhẹ giọng trả lời:
"Còn chưa nghĩ tới nữa, hôm qua ba mẹ em nói em cả một đêm, nói em nếu như chia tay với Phó Thành Đô, bọn họ không nhận đứa con gái này nữa”
“Buồn cười không? Em là máu mủ ruột thịt do bọn họ sinh ra, ở trong mắt của bọn họ, em sống có vui vẻ không, còn không quan trọng bằng quyền thế của họ”
Kiều Phương Hạ ở trong nhà họ Lệ, sớm đã quen với kiểu quan hệ thống gia thương mại này rồi.