Từ nhỏ đến lớn Lê Đình Tuấn chưa bao giờ nói với cô ta bằng giọng điệu như
Trên mặt đất, Kiều Phương Hạ đau đớn thì thầm: “Anh ơi... đau quá.”
Lê Đình Tuấn lập tức quay lại nhìn Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng vuốt má cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh ở đây, cố chịu một chút nữa!”
Trong mơ màng Kiều Phương Hạ nghe thấy câu trả lời của Lê Đình Tuấn dành cho mình, cơn đau dữ dội khiến cơ thể cô không tự chủ được co rút mà run lên.
“Anh đây.” Cô nghe thấy một người đàn ông lặp đi lặp lại bên tai cô: “Xin lỗi là anh đã không bảo vệ tốt cho em, sau này sẽ không như vậy nữa...”
Cô đã không thể phân biệt được đó là mơ hay thực, trong mơ hồ cô nhìn thấy
Ánh mắt của người đó lướt qua vai Lệ Đình Tuấn nhìn thẳng vào cô.
Kiều Phương Hạ lạnh người trước ánh mắt này, cô bất thình lình tỉnh dậy.
Khi cô mở mắt ra, ánh sáng gai mắt chiếu vào mắt cô.
Cô thở hổn hển, cảm giác toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, mất một lúc sau ánh mắt mới tập trung trở lại.
Bên giường, Lê Đình Tuần phát hiện Kiều Phương Hạ đã tỉnh, anh lập tức bật dậy, cúi người dựa gần Kiều Phương Hạ.
"Mơ phải ác mộng hả?" Bàn tay ấm áp của Lê Đình Tuấn lướt nhẹ trên vầng trán đầy mồ hôi lạnh của Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng hỏi.
Kiều Phương Hạ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sự đau đớn trên người cô là thật, giống như có một tiếng súng làm đánh thức vết thương cũ trong lòng lúc còn nhỏ của cô. Thế nhưng nỗi đau này lại không đến mức quá kinh khủng làm cho sự đau đớn trong giấc mơ của cô dường như càng trở nên chân thật hơn.
Cô lặng lẽ không nói lời nào nhìn vào Lê Đình Tuấn đang ân cần với ánh mắt đầy sự quan tâm tới mình, chắc là cô đã hôn mê được hai ngày, những sợi râu dưới cằm của anh dường như mọc dài và nhiều thêm làm cho dáng vẻ của anh có chút trở nên cô độc hơn.
Bác sĩ nghe thấy tiếng ấn chuông của Lê Đình Tuấn bèn vội vã lật đật chạy qua.
Kiều Phương Hạ đã tỉnh lại được vài phút nhưng vẫn chẳng nói một câu nào, cô chỉ nhìn chằm chằm vào bác sĩ và y tá đang giúp mình làm các bài kiểm tra sức khỏe.
Cô ngước ánh mắt nhìn vào Lê Đình Tuấn đang đứng đằng sau bác sĩ, rất lâu sau cô mới cất giọng nói khàn khàn của mình lên, hỏi anh: "Anh ấy đâu?"