Chương 140: Lệ Đình Tuấn cũng sẽ biết sai sao?
Hứa Phi Phàm biết Kiều Phương Hạ có năng lực này, vậy nên dù tự nguyện hay bị cưỡng ép cũng đã giúp cô rất nhiều, còn Kiều Phương Hạ đã giúp bọn họ hoàn thành thiết kế tòa nhà phòng thủ trung tâm của căn cứ, gần như không thể xâm nhập.
Ba của Hứa Phi Phàm đã cố ý muốn đặc biệt thu nhận cô, nhưng Kiều Phương Hạ nhất quyết đi theo King, không đồng ý. Bởi vậy nên ba của Hứa Phi Phàm vẫn rất tiếc nuối.
“Ông ấy hài lòng là tốt rồi. Không nhất thiết phải gặp mặt” Kiều Phương Hạ cười hờ hững đáp.
Càng có nhiều người biết thân phận thật của cô, tình cảnh của cô càng nguy hiểm.
Giao việc cho Hứa Phi Phàm xong, cô lập tức cúp điện thoại, cất sim điện thoại lại chỗ cũ.
Cô đứng dậy, cầm áo choàng tắm ở bên cạnh lên, tình cờ nhìn thấy một chiếc áo vest ở bên cạnh, có lẽ là lúc Lệ Đình Tuấn thay quần áo đã tiện tay ném lên giường.
Cô tiện tay cầm áo vest lên, bất ngờ có thứ gì đó rơi xuống thảm.
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào hộp quà nhỏ cỡ lòng bàn tay trên tấm thảm. Có lẽ trước đó hộp không được đậy kín, đồ vật bên trong rơi ra ngoài.
Kiều Phương Hạ nghĩ nghĩ một hồi, ngồi xốm xuống nhặt đồ vật trên mặt đất lên.
Thứ rơi trên thảm là một chiếc vòng cố kim cương rất tỉnh xảo.
Viên đá chủ khoảng năm sáu carat, xung quanh điểm xuyết rất nhiều viên kim cương nhỏ, được xuyên qua những sợi xích nhỏ tạo thành hình chữ “H” dẹp.
Trên mặt đất còn có một tấm thiệp màu vàng, hình như cũng từ trong hộp rơi ra, Kiều Phương Hạ nhặt lên, liền nhìn thấy hai dòng chữ được viết trên mặt sau của tấm thiệp.
“Chị ơi, ba biết sai rồi, đây là món quà ba xin lỗi chị, đừng để ba em biết là Đình Trung mật báo nha!”
Chữ viết tay xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết nó được viết bởi một đứa nhỏ.
Kiều Phương Hạ sững sờ vài giây, sau đó lại nhìn sợi dây chuyên kim cương trong lòng bàn tay.
Lệ Đình Tuấn, liệu cũng biết sai sao?
Sáng sớm, xe của Lệ Đình Tuấn đậu dưới nhà tân hôn của Tô Minh Nguyệt, anh nhìn Tô Minh Nguyệt đang ngủ say vì làm việc quá sức.
“Thanh Hào…” Trong mơ, cô vẫn lẩm bẩm gọi tên Tống Thanh Hào.
“Thanh Hào, đau quá ..” Tô Minh Nguyệt một tay nắm chặt góc áo của Lệ Đình Tuấn, dường như trong mơ bị đau đớn tột cùng.
Lệ Đình Tuấn cụp mắt xuống, liếc nhìn khớp ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch của cô ta.
Khi Tô Minh Nguyệt phá thai, anh đã ở ngay bên ngoài phòng giải phẫu.
Anh đã cùng Tô Minh Nguyệt vượt qua nỗi đau, trơ mắt nhìn đứa trẻ đã thành hình bị bỏ vào thùng tiêu hủy, sau đó bị người mang đi ngang qua trước mặt anh.
Khung cảnh lúc đó vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Mặc dù Tô Minh Nguyệt đối xử không tốt với Đình Trung, bọn họ vẫn là bạn bè hơn hai mươi năm.
Giờ phút này anh nhìn cô ta chịu đau đớn đến vặn vẹo khuôn mặt, có chút không nỡ.
Vừa nãy ở Cục Hàng hải, Tô Minh Nguyệt không chịu được đả kích nên đã ngất đi, đầu đập xuống đất tạo thành một vết tím xanh trên trán.
“Cậu hai…” Vô Nhật Huy đợi một hồi, thấy Lệ Đình Tuấn vẫn không có động tĩnh gì, liền liền quay đầu lại, thận trọng gọi Lệ Đình Tuấn một tiếng.
“Để cô ấy ngủ một lát” Lệ Đình Tuấn trầm giọng đáp.
Cục Hàng hải nói bọn họ đã tìm được mảnh vỡ của chiếc máy bay gặp nạn năm đó, tìm được một số bộ xương đã bị phân hủy nặng trong buồng lái, chúng đã được gửi đến phòng thí nghiệm để so sánh DNA, kết quả sẽ có trong vòng bốn mươi tám giờ tới.
Tô Minh Nguyệt đã mệt mỏi cực độ, Lệ Đình Tuấn đưa cô ta trở về trước.
Vừa dứt lời, dường như Tô Minh Nguyệt ở bên cạnh bị làm ồn, hơi nhúc nhích, mở mắt tỉnh lại.
Vừa vặn đụng trúng ánh mắt của Lệ Đình Tuấn.
# Giọng nói cô ta khàn khàn, như bị mắc kẹt trong cổ họng, không thế phát ra âm thanh.
“Tôi đưa cô lên” Lệ Đình Tuấn khẽ cau mày nói.
Tô Minh Nguyệt gật nhẹ.
Khi cô ta bước xuống xe, thân hình Tô Minh Nguyệt lảo đảo như: thể gió có thể thổi ngã cô ta bất cứ lúc nào.