Kiều Phương Hạ và Kiều Tứ Văn đối diện với nhau rất lâu.
Hồi lâu sau, cô hít thật sâu và gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng, cháu nghe lời
ông.”
“Con bé ngốc, khóc gì chứ, con người rồi sẽ phải chết đúng không?” Kiều Tứ Văn nhìn thấy đôi mắt đỏ lên như muốn khóc của Kiều Phương Hạ, liền đưa tay lau nước mắt ở một bên má trên gương mặt của Kiều Phương Hạ và mỉm cười hỏi.
Vừa nãy khi Kiều Tứ Văn nôn ra máu, suýt chút nữa Kiều Phương Hạ bị dọa chết, cô trước giờ chưa thấy Kiều Tứ Văn nôn ra nhiều máu như vậy, trong lòng cô lúc này vô cùng sợ hãi.
Kiều Tứ Văn dỗ cô, nhưng cô lại dựa vào bả vai của Kiều Tứ Văn mà khóc càng dữ, khóc thút thít hơn nữa: “Xin lỗi, sau này cháu sẽ không làm ông giận nữa”
“Người lớn như vậy rồi, tại sao lại còn giống như hồi còn nhỏ vậy?” Kiều Tứ Văn bất lực than thở vài câu.
Sau đó bà ấy vỗ nhẹ vào lưng cô tiếp tục dỗ dành: “Được rồi, tuy rằng sanh non không bằng sanh đủ tháng nhưng khóc như vậy sẽ để lại mầm bệnh đó, đến lúc đó không phải cháu là người tự chuốc lấy sao?”
Ngoài cửa, Lê Đình Tuấn đang định đẩy cửa đi vào.
Nghe thấy Kiều Tứ Văn đang dỗ Kiều Phương Hạ, anh ở yên ở cửa mà không phát ra tiếng động nào.
Một lúc sau, anh lặng lẽ xoay người ngồi một bên ở hàng ghế nghỉ.
Buổi chiều, quả nhiên là Phó Viễn Hạo đã đích thân đến.
Còn chưa bước đến cửa, Kiều Phương Hạ liền nghe thấy tiếng ủng quân đội vội vã xuống mặt đất.
Lệ Đình Tuấn nghe thấy vậy cũng để hợp đồng trong tay sang một bên, còn chưa đứng dậy, Phó Viễn Hạo đã đẩy cửa nhanh chóng bước vào.
Trước đó Phó Viễn Hạo đã gọi điện cho Kiều Phương Hạ để hỏi rõ đầu đuôi về
việc sanh non, biết là lỗi do Lê Đình Tuấn, Nên khi bước vào cửa, ông ấy đã liếc nhìn Lê Đình Tuấn với sắc mặt trắng bệch.
Lệ Đình Tuấn lập tức đứng dậy, nhỏ giọng gọi ông ấy: “Ông ngoại”
“Con còn mặt mũi nào mà gọi ông!” Sắc mặt của Phó Viễn Hạo càng tệ hơn.
Hôm qua, nếu không phải cứ ở trước mặt anh nói về chuyện của Kiều Phương Hạ, nói không biết Kiều Phương Hạ đến bệnh viện làm gì, nói đùa rằng có thể Kiều Phương Hạ đã mang thai. Thì Phó Viễn Hạo có thể đến hôm nay cũng không biết tin Kiều Phương Hạ sanh non.
Tuy rằng cứ nói vài câu nói đùa nhưng Phó Viễn Hạo lại suy nghĩ cả đêm, quả thực là có khả năng đó, nên cả đêm đã không ngủ được.