Giữa họ coi như xong rồi, không còn quay lại được nữa.
Kiều Phương Hạ cũng sẽ không để cho Lê Đình Tuấn thấy cô hối hận, sẽ không để cho anh nhìn ra, những lời vừa rồi cô nói với anh đều là giả.
Cô thật sự hối hận, hối hận chính mình không có nói trước cho Lệ Đình Tuấn sẽ qua gặp anh, nếu như cô nói rồi thì chuyện cũng đâu xảy ra như vậy?
Lần này, Tô Minh Nguyệt rốt cục được toại nguyện, cô ta thật sự thắng rồi.
Cô thua một cách tâm phục khẩu phục.
Về sau cô sẽ không bao giờ gia đình họ nữa, sẽ không quay lại với Lệ Đình Tuấn nữa.
Lúc đầu là do cô ngu ngốc , do cô không hiểu chuyện, mà cứ đâm đầu vào Lê Đình Tuấn, từng bước một làm cho chính mình không có
đường lui.
Đường Nguyên Khiết Đan cho tới nay nói một câu rất đúng: Có đôi khi con người phải hồ đồ một tí, buông tha bản thân cũng buông tha cho người khác, thì sẽ hạnh phúc hơn chứ?
Ngày hôm sau, Kiều Phương Hạ sáng sớm đã dậy, tính cùng Đường Nguyên Khiết Đan quay về thành phố.
Cô có hẹn với ông nội, buổi sáng sẽ đi bệnh viện thăm ông ta.
Đường Nguyên Khiết Đan một bên đánh răng, một bên không lên
tiếng nhìn Kiều Phương Hạ thu dọn đồ đạc.
Mắt Kiều Phương Hạ sưng hết lên, Đường Nguyên Khiết Đan cũng không biết tối hôm qua cô có ngủ không, nhìn thấy Kiều Phương Hạ không nói câu nào, cô ấy càng lo lắng hơn.
Cô ấy chỉ sợ Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn gây náo xông không nói chuyện càng làm cho cô bối rối.
Hơn nữa, Kiều Phương Hạ hôm nay muốn đi nạo thai, Đường Nguyên Khiết Đan sợ cô sẽ hối hận.
Nhưng là nhìn Kiều Phương Hạ nửa ngày rồi lại không dám khuyên, cũng không biết nên khuyên như thế nào.
Sửa soạn xong thì Kiều Phương Hạ cũng đã thu dọn đồ xong rồi, cô ngồi ở bàn trà trước cửa nhìn chiếc bông đợi cô ấy.
"Phương Hạ.." Đường Nguyên Khiết Đan nhỏ giọng kêu cô một tiếng.
Vừa dứt lời, liền thấy xe đã tới chờ họ.
"Em về cùng Dung Lãng Nghệ, hay là đi cùng chị?" Kiều Phương Hạ quay đầu lại bình tĩnh hỏi Đường Nguyên Khiết Đan.