“Không quan trọng, em chọn chị là đủ”
Kiều Phương Hạ cảm thấy mới gặp nhau một lần nhưng đối phương dường như quá mức nhiệt tình với mình. Ty Hoàng Nam nhỏ giọng tâm
tình.
“Em không muốn nói chuyện với những người khác, lúng túng lắm. Em nhận ra chị, cho nên mới chọn chị”
“Cái gì cơ?”
Kiều Phương Hạ thoáng sửng sốt, làm sao Ty Hoàng Nam lại nhận ra cô. Thiếu niên trông thấy cô ngạc nhiên, thất vọng mím môi, lộ ra đôi mắt sạch sẽ như nai con, ấm ách hỏi nhỏ.
“Chị thật sự không nhớ em sao?”
Kiều Phương Hạ bị Ty Hoàng Nam hỏi đến mức bối rối. Thiếu niên trỏ ngón tay chỉ vào bản thân, phụng phịu nhắc nhở.
“Em nè! Em là người chơi với chị hồi tụi mình còn nhỏ á!”
“Chị không cảm thấy hai chữ Hoàng Nam này quen thuộc sao?
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm đối phương, mày càng lúc càng cau chặt. Cho dù đối phương không ngừng liến thoắng nhưng cô đối với đoạn kí ức ngày trước vô cùng mơ hồ. Có thể do thời điểm cô mắc bệnh tự kỉ, những chuyện không vui đều triệt để quên sạch. Kiều Phương Hạ nhìn Ty Hoàng Nam, cúi đầu xin lỗi.
“Thật ngại quá, thời điểm học cấp hai và ngay cả khi lên cấp ba tôi từng mắc chứng tự kỉ. Rất nhiều chuyện đều đã quên.
"... Thì ra là vậy. Đừng lo, sau này chị sẽ biết em là ai thôi”
Ty Hoàng Nam bấy giờ mới xem như hiểu rõ, ngoan ngoãn gật đầu. Kiều Phương Hạ cảm thấy thiếu niên này vô cùng đáng yêu, hơn nữa so với các khách mời nam khác tuổi quả thật còn nhỏ, mỗi lần xấu hổ khuôn miệng đều khẽ hé ra, ngơ ngác nhìn cô. Vậy cho nên, Kiều Phương Hạ không ngại nói nhiều hơn với Ty Hoàng Nam.
“Em được đưa đi xuất ngoại từ hồi nhỏ, bởi vì thành tích học tốt, liên tục vượt cấp nên gia đình có định hướng riêng, em còn từng trong đội thiếu niên. Vậy cho nên chị không nhớ rõ em cũng đúng”
“Thế sao em còn tham gia chương trình này làm gì?
Kiều Phương Hạ thoáng ngạc nhạc khi nghe về thành tích của Ty
Hoàng Nam. Thiếu niên mỉm cười giải thích.
“Thật ra em đáng lẽ phải tham gia mấy chương trình thiên về kiến thức cơ. Nhưng chị Vân mời em, nói rằng thiếu người, cho nên em tham gia để đủ số lượng ấy mà”