Phó Nhiên mắt nhìn lên tầng, nói khế với Kiều Phương Hạ: “Hai ngày này không cần phải quá lo lắng. Cảm mạo chỉ làm giảm thể lực của cậu ấy đi một chút thôi. Có lẽ là bởi vì gần đây cậu ấy ngủ không được tốt cho lắm nên mới như vậy. Tôi đoán có thể là khoảng mười ngày, nửa tháng nay, cậu ấy đã ngủ không ngon giấc rồi.”
Lệ Đình Tuấn ỷ vào mình trẻ tuổi khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không quan tâm đến vấn đề này nhưng Phó Nhiên, thân là người nhà cũng như bạn bè của anh, anh ta không thể không lo lắng cho tình trạng sức khỏe của anh được.
Kiều Phương Hạ chợt nhớ lại, vừa rồi, ở trong vòng bạn bè, Tô Minh Nguyệt đã nói giấc ngủ của Lệ Đình Tuấn không được tốt cho lắm, anh cần phải dùng thuốc mới ngủ được.
Cô sửng sốt một chút, hỏi lại Phó Nhiên: “Anh ấy rất khó ngủ sao?”
Phó Nhiên gật nhẹ đầu, trả lời:
"Đúng vậy! Mấy năm cô không ở đây, tình trạng giấc ngủ của cậu ấy càng ngày càng tệ, trung bình mỗi ngày ngủ không quá bốn giờ, bệnh đau nửa đầu cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Bởi vì những đêm Lệ Đình Tuấn ngủ cùng với Kiều Phương Hạ, anh vẫn ngủ được, ít nhất là lúc Kiều Phương Hạ tỉnh lại, anh vẫn còn đang ngủ nên cô không biết chuyện này.
“Đây có thể nói là tâm bệnh của cậu ấy. Cô chỉ cần dành nhiều thời gian ở bên cạnh ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ khỏi bệnh. Phó Nhiên tiếp tục nói khẽ với cô.
Kiều Phương Hạ trầm mặc một lát, rồi gật đầu trả lời: “Được! Tôi biết rồi.”
Sau khi đưa Phó Nhiên đi ra ngoài, cô tiếp tục bưng đồ lên tầng. Trong khi đó, Lệ Đình Tuấn đã đứng dậy đi tắm rửa.
Bây giờ, anh đang mặc áo choàng ngồi ở phòng sách, mở máy tính xử lý công việc.
Kiều Phương Hạ mang cháo, nước và thuốc đặt lên bàn của anh.
Cô mang lên hai bát cháo, một bát đặt vào trong tay của Lệ Đình Tuấn, bát còn lại thì để cho cô ăn.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô, rồi lấy nước uống.
Kiều Phương Hạ thấy anh không ăn, liền bỏ thìa ở trong tay của mình xuống, đi đến bên cạnh anh, kéo tay của anh ra, ngồi lên đùi của anh.
Từ đầu tới cuối, Lệ Đình Tuấn vẫn luôn giữ im lặng.
Anh chỉ nhìn cô chui vào trong lồng ngực của mình, mặt đối mặt quỳ chân ở trên đùi của anh mà không nói một lời nào.
“Ăn chút cháo trước đi.”