Lệ Đình Tuấn một tay vòng qua eo ôm lấy cô bế lên không trung, những nụ hôn dày đặc liên tục rơi xuống xương quai xanh tinh xảo của Kiều Phương Hạ.
Hơi thở của cả hai người đều có chút hỗn loạn.
Lệ Đình Tuấn lại giữ chặt môi cô, nhẹ nhàng mút lấy bờ môi cô, anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân phải thật dịu dàng, thân thể của Kiều Phương Hạ vẫn không thể chịu quá nhiều lực mạnh, nhưng anh vẫn không tránh khỏi việc làm có đau.
Anh nghe giọng thở hổn hển của cô, mà đáy mắt càng ngày càng đỏ, cuối cùng không nhịn được anh bất chấp bế cô ra ngoài.
Trong điện thoại bên ngoài, cấp dưới vẫn không biết phía đầu dây bên kia đang xảy ra chuyện gì, bọn họ vẫn đang lần lượt báo cáo, Kiều Phương Hạ che lấy miệng, cố gắng không gây ra tiếng động.
Nụ hôn của Lê Đình Tuấn rơi xuống sau tai cô, rồi tiếp tục rơi xuống trên lưng cô một cách mãnh liệt.
Cũng không biết đã qua bao lâu, âm thanh bên ngoài ngừng lại, trong phòng tắm cũng ngừng lại.
Lệ Đình Tuấn ôm chặt lấy Kiều Phương Hạ, thở hổn hển, tần suất cũng được giảm chậm lại.
“Cậu hai?” Kiều Phương Hạ nghe thấy người ở trong điện thoại bên ngoài kia nhịn không được lại gọi tên Lê Đình Tuấn thêm hai lần nữa.
Lệ Đình Tuấn buông lỏng cô ra, đứng dậy và đi tới.
Kiều Phương Hạ ở trong bồn tắm thở đều một lúc, khó khăn trở mình và nhìn người đàn ông trần trụi đang đứng bên ngoài quay lưng về phía cô. Những giọt nước trên người anh từ từ trượt theo tấm lưng thẳng và nhỏ giọt trên mặt đất, nhìn trông rất gợi cảm.
“Ngày mai hẵng nói tiếp” Anh lại nghe vài câu ở trong điện thoại và thấp giọng trả lời.
Dứt lời, anh liền cúp máy điện thoại đi.
Khi anh quay trở lại, Kiều Phương Hạ đã tự mình đứng dậy, lấy khăn lau tóc của mình.
Lê Đình Tuấn đi đến phía sau cô, cầm lấy chiếc khăn trên tay cô và tiếp tục lau cho cô.
Kiều Phương Hạ nhìn Lê Đình Tuấn trong gương và im lặng một lúc.
Cô vừa định nói gì đó, Lê Đình Tuấn đã nâng mắt lên, anh đối mắt nhìn cô trong gương, nhẹ giọng nói: “Không phải lúc trước em nói không thích anh nữa sao? Vừa rồi nằm trong vòng tay anh sao em lại run như vậy?”
Kiều Phương Hạ lại bị một câu nói của anh làm cho đỏ hết cả mặt.
Hai người đã ở bên nhau một thời gian dài, Lê Đình Tuấn thậm chí còn hiểu rõ cơ thể và cảm xúc rung động của cô.
“Sau này dù có tức giận với anh, em cũng không được phép nói ra những lời tổn thương như vậy nữa” Lê Đình Tuấn lại khẽ thở dài bên tai cô: “Anh chịu không nổi đâu.”
Ở trong lòng anh, Kiều Phương Hạ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.