Chương 345
Khi thang máy đến tầng trệt, Kiều Phương Hạ bước nhanh ra ngoài.
Lục Đình Nam im lặng đi theo sau cô.
Mãi cho đến khi cả hai trở lại xe, đến đồn cảnh sát, Lục Đình Nam mới thấy hai mắt Kiều Phương Hạ đỏ hoe, dường như mới vừa lên khóc.
“Lão đại, về rồi à? Người trong đội cảnh sát chào anh ấy, Lục Đình Nam không nói lời nào, chỉ gật đầu đáp lại.
Anh trực tiếp đưa Kiều Phương Hạ đến phòng làm việc của mình, cởi áo khoác ném sang một bên, sau khi suy nghĩ xong liền đẩy cửa bước ra, nói nhỏ với viên cảnh sát ở cửa: “Anh đi mua bình sữa nóng mang tới đây. “.
Viên cảnh sát nhìn chằm chằm vào Lục Đình Nam đang thập thò ở cửa, trong mắt có chút kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Lục Đình Nam đưa một người phụ nữ vào văn phòng của mình, sống lâu chuyện gì cũng có thể thấy được.
Lục Đình Nam không khỏi nhíu mày, giơ tay muốn đánh anh ta.
Viên cảnh sát mỉm cười tránh đi: “Sữa nóng sẽ giao tới ngay”
Lục Đình Nam ở bên ngoài rót cho mình một cốc nước, nhưng khi uống nước, ánh mắt lại rơi vào rèm cửa vẫn chưa buông, Kiều Phương Hạ yên lặng ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Mấy phút sau viên cảnh sát mang sữa đến, Lục Đình Nam cầm lấy bình thủy tinh giữ nhiệt, cầm lấy giấy bút, lẳng lặng đi vào văn phòng, ngồi đối diện bàn làm việc, đối diện với Kiều Phương Hạ.
Anh dùng một tay mở nắp chai sữa rồi đẩy nó vào tay Kiều Phương Hạ.
“Những gì tôi muốn nói cũng chẳng khác gì Kiều Diệp Ngọc” Kiều Phương Hạ nhìn xuống chai sữa, trầm giọng nói.
Tâm trạng của cô đã trở lại bình tĩnh như thường.
“Ừm.” Lục Đình Nam nhẹ giọng đáp.
Suy nghĩ một hồi, anh ấy lại nói: “Chỉ cần nói vài lời liên quan đến tình hình trước và sau khi cô vào trong nhà xe đó là được.”
“Không phải tôi làm” Kiều Phương Hạ nhướng mắt nhìn Lục Đình Nam rồi bình tĩnh đáp.
Đôi mắt của Kiều Phương Hạ, lạnh lùng trong lắng, giống như vẫn như hồi còn nhỏ.
“Hôm đó tôi đi ăn lẩu với người đại diện của mình. Khi tôi quay lại, Lệ Đình Tuấn đang đợi tôi trong nhà xe. Chuyện sau đó, các người xem camera cũng đã biết rồi. Những gì xảy ra lúc đó cũng chẳng khác với lời khai của Kiều Diệp Ngọc là mấy. ” .
Cô không muốn nhớ lại tình cảnh thân mật của cô và Lê Đình Tuấn chút nào, không muốn nhớ tới dù chỉ là một chút.
Lục Đình Nam mở máy tính lên, phát hiện bệnh viện cung cấp cho cảnh sát việc giám sát không đầy đủ, xoay một nửa tới trước mặt Kiều Phương Hạ.
Câu hỏi của cấp trên, Lục Đình Nam buộc phải làm cho hết.
“Đây có phải là xe của Đường Nguyên Khiết Đan không?” Anh ấy mở video, chỉ vào chiếc xe của Đường Nguyên Khiết Đan đã được chuyển vào ga ra trên màn hình, rồi trầm giọng hỏi Kiều Phương Hạ.
“Phải” Kiều Phương Hạ gật đầu.
“Được.” Lục Đình Nam cầm bút viết nguệch ngoạc vài nét, ghi lại biển số xe của Đường Nguyên Khiết Đan và câu trả lời của Kiều Phương Hạ.
Căn phòng im ắng đến nỗi chỉ có tiếng cọ xát “sột soạt” của đầu bút cạ trên giấy.