Đương nhiên cô ta không có hứng thú với Ty Hoàng Nam chút nào, nhưng Ty Hoàng Nam lại không nói chuyện với cô ta, ngược lại còn nói chuyện với hai người bọn họ, nếu cô cũng lên tiếng thì xấu hổ biết bao chứ?
Cô ta im lặng vài giây xen vào giữa ba người, nhắm mắt hỏi: “Vậy trước đây mọi người đi du học phát triển ở đâu vậy? Tôi từ nhỏ đã lớn lên ở nước Hàn Lăng, còn mọi người thì sao?”
“Tôi ở nước Thanh Sơn” Từ Đình Vinh trả lời trước.
Ánh mắt Chu Thoại My âm u.
“Tôi cũng ở nước Thanh Sơn” Ty Hoàng Nam lạnh lùng đáp.
“Vậy trước đó hai người không quen biết nhau sao?” Chu Thoại My tò mò hỏi.
“Không quen biết.” Vẻ mặt Ty Hoàng Nam tỏ ra ghét bỏ như muốn nói rằng "Ai thèm quen biết anh ta chứ”, quẹt miệng trả lời.
Từ Đình Vinh liếc nhìn Ty Hoàng Nam nói: “Hình như tôi đã từng gặp anh rồi”
“Vậy sao?” Ty Hoàng Nam cũng liếc nhìn anh ta một cái.
“Không phải anh đầu tư vào trò chơi thi đấu sao?” Từ Đình Vinh hỏi ngược lại anh ta.
“Trò chơi thi đấu chỉ là một trong những công việc phụ của tôi thôi” Ty Hoàng Nam không chút quan tâm trả lời.
Vì Từ Đình Vinh đã nhắc tới trò chơi trước nên Ty Hoàng Nam lập tức nhìn về phía Kiều Phương Hạ, nói: “Không phải chị chơi game rất giỏi sao? Khi quay xong, có muốn đến chiến đội của tôi tham quan một chút không?”
Kiều Phương Hạ cau mày, hỏi ngược lại: “Sao cậu biết tôi biết chơi game?”
Ty Hoàng Nam lập tức làm vẻ mặt bí ẩn, trả lời: “Thì tôi biết vậy thôi.”
Khuôn mặt Ty Hoàng Nam tuy trưởng thành nhưng vẫn còn chút trẻ con, đẹp trai nhưng cũng đáng yêu, khi gửi thiết bị đến cho Kiều Phương Hạ cô đã không nhịn được cười.
Có chút giống như đang chơi đùa với một anh bạn nhỏ vậy.
Từ Đình Vinh im lặng liếc về Ty Hoàng Nam mấy lần, hỏi anh ta: “Anh thích Phó Kiều sao?”
“Đúng vậy” Ty Hoàng Nam không e dè trả lời: “Tôi đã thừa nhận điều đó khi thực hiện phần phỏng vấn cá nhân rồi”.
Kiều Phương Hạ đưa tay lên xoa xoa thái dương.
Đau đầu.