Đám người ngay lập tức quay về phía có giọng nói truyền đến.
Trong cơn mưa bụi, một người đàn ông mặc bộ âu phục lông cừu màu xám đậm, cầm chiếc ô màu đen, chầm chậm bước đến bên Kiều Phương Hạ, che cho Kiều Phương Hạ để những hạt mưa không rơi trên người cô. “Bằng chứng đã đưa ra rồi, tin hay không tùy các người.” Anh ta nhíu mày, bất lực nói với đám người Lệ Kiến Đình.
Nói xong, quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, nói: “Trước khi tới, sao không nói với anh một tiếng?”
Kiều Phương Hạ và Hứa Phi Phàm nhìn nhau, trong ánh mắt của Hứa Phi Phàm tràn ngập sự đau lòng.
Cô không biết hôm nay Hứa Phi Phàm sẽ đến. Hứa Phi Phàm ở đây được một lúc rồi, tất cả những gì vừa xảy ra, anh ta đều đã nhìn thấy.
Kiều Phương Hạ chưa bao giờ có bộ dạng thấp kém như vậy trước mặt bất kì ai, ngoại trừ trước mặt người nhà của Lệ Đình Tuấn.
Bọn họ coi cô như bảo bối, chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng sợ Kiều Phương Hạ tan biến, vậy mà trước mặt người nhà họ Lệ, Kiều Phương Hạ lại không có tỷ giá trị gì.
Anh ta không đợi Kiều Phương Hạ lên tiếng, đau lòng nói tiếp: “Em tôn trọng người nhà họ Lệ, người nhà họ Lê có tôn trọng em không? Em coi họ là con người, bọn họ có bao giờ coi em là con người chưa?" “Trong lòng ông già Lệ Kiến Đình này, ngay cả làm một con chó giữ cửa cho nhà ông ta em cũng không xứng, sao lại tự làm khổ mình như thế?”
Khi đang nói chuyện, quay đầu nhìn Lệ Đình Tuấn, khuôn mặt đầy sự châm biếm: “Là vì anh ta Lệ Đình Tuấn? Trên thế giới này đàn ông tốt hơn Lệ Đình Tuấn còn rất nhiều! ít nhất thì anh sẽ không nhẫn tâm để em bị sỉ nhục trước mắt biết bao người!” “Một người đàn ông nếu như họ thật lòng yêu em, sẽ không bao giờ nhẫn tâm để em rơi vào tình cảnh như vậy!” “Việc này không liên quan đến anh.” Lệ Đình Tuấn chạm mắt anh ta mấy lần, lạnh lùng nói.
Hứa Phi Phàm ngay lập tức cười nhạt khinh thường: “Nếu không phải ông già nhà tôi nể mặt cậu cả Phó, bảo tôi qua chia buồn, anh tưởng rằng tôi thích qua sao? Người nhà tôi ai nấy đều nợ các người ba trăm ba mươi ngàn tỷ còn chưa trả!”
Sắc mặt của Lệ Kiến Đình trở nên khó coi, trầm giọng nói: “Đứa trẻ được nhà họ Hứa dạy dỗ nuôi dưỡng lại không có văn hóa đạo đức như vậy sao? Ai cho phép cậu phán xét chỉ trích bề trên?”
Hứa Phi Phàm liếc mắt nhìn Lệ Kiến Đình: “Ông già đáng ghét, ông cũng không phải ông cụ nhà tôi, ông là cái thá gì? Quy tắc nhà họ Hứa chỉ tôn trọng với bề trên đức cao vọng trọng! “ít nhất đàn ông nhà họ Hứa, sẽ không ở cửa chính chỉ tay vào đứa trẻ vô tội và mắng cô ấy là hồ ly tinh!” “Ông còn dám chỉ gậy vào Kiều Phương Hạ, tôi thấy ông tốt thật đó!”
Nói xong, kéo tay Kiều Phương Hạ, đi đến cửa chính nhà họ Lê. “Chúng ta không làm sai bất cứ chuyện gì, không hổ thẹn với lòng, tại sao lại không thể đường đường chính chính đến cúi lạy ba của em?” Quản gia nhà họ Lệ liếc nhìn Lệ Kiến Đình, lập tức cho người ngăn bọn họ lại. “Hứa Phi Phàm, cậu đang cố tình gây sự ở nhà họ Lệ?”
Lệ Kiến Đình trầm giọng hỏi. Hứa Phi Phàm liếc nhìn một vòng, cười nhạt nói: “Bố mày nói bỏ ra, bố mày xem hôm nay ai dám ngăn cản Kiều Phương Hạ bước vào nhà họ Lê!”