Thời gian mấy năm trong quá khứ, Lê Đình Tuấn hận Kiều Phương Hạ, nhưng anh hận rất rõ ràng, anh vẫn luôn rõ ràng, lòng tham của An Phương Diệp mới là ngọn lửa châm ngòi tát cả mọi chuyện.
Năm đó, Lệ Quốc Chiến bị mấy cấp dưới đắc lực tín. nhiệm, chỉ trong thời gian một đêm lừa tài sản trên trăm triệu, dẫn đến vốn tài chính của nhà họ Lệ xuất hiện vấn đề, Lệ Quốc Chiến vừa lo lắng vừa tức giận, ngã bệnh ở giường.
Lê Đình Tuấn tiếp nhận công ty, quyết đoán dứt khoát
bán đi hai công ty con để duy trì việc tuần hoàn vốn của công ty chính.
Chỉ là vốn tài chính vẫn chưa ổn định lại, đã bị lời ngon tiếng ngọt của An Phương Diệp từng bước lừa vào trong tay.
Người phụ nữ này quá là độc ác, bà ta cũng không quan tâm đến chuyện trên thương trường của Lệ Quốc Chiến, không rõ bà ta lấy đi mấy tỷ đối với nhà họ Lệ mà nói chính là tai ương ngập đầu.
Ngày thứ hai tài chính ổn định, An Phương Diệp trốn ra nước ngoài cùng với tên trai bao có xuất thân là chuyên ngành pháp luật.
Lệ Quốc Chiến biết được An Phương Diệp ôm tiền bỏ chạy, đột nhiên xuất huyết não ngay tại trong phòng họp hội nghị của công ty.
Ngày Kiều Phương Hạ bỏ thuốc Lê Đình Tuấn, Lệ Quốc Chiến bị đưa đến bệnh viện, cấp cứu không có hiệu quả, bị bác sĩ tuyên án là sống đời sống người thực vật ngay lúc đó.
Kiều Phương Hạ ở ký túc xá của trường học, hôm đó là thứ sáu, tan học thì một mình cô trở về nhà.
Lê Đình Tuấn cho dù có hận Kiều Phương Hạ hơn đi nữa, cũng rất rõ, cô không hề lấy tiền.
Lệ Quốc Chiến trúng gió không liên quan gì đến cô cả.
“Mày còn nói giúp nó” Lệ Kiến Đình trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh, quát lên: “Trên người mày có còn chút nhân tính không vậy? Mày có biết người nằm chết trên giường này, là ba của mày Lệ Quốc Chiến!”.
Sự nổi giận tuyệt vọng của Lê Đình Tuấn khi Lệ Quốc Chiến bị tuyên án là người thực vật, đến sau này hết lần này đến lần khác mời bác sĩ đến chữa trị đều không có kết quả, rồi đến sự chết lặng của giờ phút này, cái quá trình này có
bao nhiêu là dài đằng đẵng đau khổ, anh rõ hơn ai hết.
Chính bởi vì rõ, cho nên có thể giữ được bình tĩnh.
“Mày là cái thằng súc sinh!” Lệ Kiến Đình lại tát mấy cái thật mạnh xuống mặt của Lê Đình Tuấn.
Lê Đình Tuấn không nhúc nhích tý nào đứng nguyên tại chỗ, mặc cho Lệ Kiến Đình dạy bảo mình.
Bên cạnh không có ai dám tiến lên khuyên bảo, tất cả mọi người đều im lặng nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Đến tận khi Lệ Kiến Đình thở hồng hộc, dừng ho khan kịch liệt lại, Lê Đình Tuần mới chậm rãi lùi ra sau hai bước, quỳ xuống trước giường của Lệ Quốc Chiến. .
Anh giống như mất đi trị giác vậy, dập đầu mạnh với Lệ Quốc Chiến, dừng lại mấy giây, lại dập cái thứ hai, sau đó dập cái thứ ba.
Dập đến nỗi chán xanh tím, đứng từ dưới đất lên, quay người nhận lấy tờ thông báo tử vong từ người bác sĩ đứng ở cửa, ký tên của mình xuống.
Cũng giống như trước kia, mỗi lần anh ký tên của mình trên tài liệu hợp đồng.