Cô đứng chôn chân ở đó, không nói lên lời.
“Quỳ xuống”
Lệ Kiến Đình lập tức nói.
Kiều Phương Hạ không kìm được, khế cau mày.
“Tôi bảo cô quỳ xuống!”
Lệ Kiến Đình đập mạnh cây gậy batoong xuống nền gạch, nghiêm nghị nói.
Kiều Phương Hạ nhìn về phía sau Lệ Kiến Đình là di ảnh, bài vị của Lệ Quốc Chiến. Cô im lặng vài giây rồi nghe theo, quỳ trên mặt đất. “Cô nhìn bài vị của Quốc Chiến đi, cô có thấy lương tâm mình cắn rứt không?” Lệ Kiến Đình chỉ vào cô, hỏi.
Kiều Phương Hạ mím môi, nhẹ giọng trả lời: "Con thực sự xin lỗi, con nhất định sẽ tìm được An Phương Diệp."
"Cô còn dám nói dối để che giấu à!"
Cô vừa dứt lời, Lệ Kiến Đình lập tức quát:
"Cô biết rõ là tôi không nói về An Phương Diệp! Tôi đang nói cô, là cô ép chết Quốc Chiến!"
Kiều Phương Hạ sững sờ, nhướng mắt nhìn Lệ Kiến Đình.
Tại sao lại nói cô ép chết Lệ Quốc Chiến? Mấy năm nay bọn họ còn chưa từng gặp nhau.
Không phải Lệ Quốc Chiến tức đến mức bị trúng gió khi biết An Phương Diệp bỏ chạy sao? Kiều Phương Hạ thực sự không thể hiểu được.
Sau vài giây, cô vẫn không thể hiểu được, lắc đầu, trả lời: "Con không biết ông...
"Tôi hỏi cô! Ngày hai mươi tháng mười hai, cô có tới bệnh viện trực thuộc không?"
Không đợi cô nói xong, Lệ Kiến Đình đã nghiêm nghị hỏi cô.
Kiều Phương Hạ dừng lại. Vào ngày hai mươi tháng mười hai, hình như cô thực sự có đến bệnh viện trực thuộc, lúc đó vết thương trên cổ cô đã bình phục, nên Đường Minh Kỷ đưa cô đi cắt chỉ.
Chẳng lẽ Lệ Quốc Chiến...
“Ông nhìn bộ dạng ngây thơ vô tội của cô ta đi, chuyện này đúng là như vậy rồi"
Không đợi cô kịp nói gì, một ông cụ nhà họ Lệ đã cười khẩy, nhẹ giọng nói:
“Chẳng trách Đình Tuấn lại bị cô ta lừa tới mức như vậy."
“Cho nên cô thừa nhận, ngày hôm đó cô đã đến bệnh viện đó.” Sắc mặt Lệ Kiến Đình xám đi, nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ đứng đối diện với Lệ Kiến Đình, giật mình.
Bọn họ hiện tại đang hoài nghi cô ngày hôm đó đã đi qua phòng bệnh của Lệ Quốc Chiến, cho nên Lệ Quốc Chiến mới có thể tức chết?!
Đầu óc cô trống rỗng.
Sau một lúc lâu, cô mới phản ứng lại, trầm giọng nói: “Nhưng ba là người sống thực vật! Lùi một vạn bước mà nói, mặc dù con có đi qua phòng bệnh của ông ấy, làm sao ông ấy có thể biết được đó là con?”