Đình Trung và Lệ Đình Tuấn bốn mắt nhìn nhau, ấm ức cong cái miệng lên. Vì cậu bé nhìn thấy Kiều Phương Hạ không vui cho nên mới giúp Lệ Đình Tuấn lấy lòng Kiều Phương Hạ thôi mà!
Cậu bé không thích hai người bọn họ cãi nhau, nhưng cậu cũng không biết phải ngăn cản hai người cãi nhau như thế nào.
Cậu chỉ có thể lấy lòng Kiều Phương Hạ từng chút một thôi.
Cũng giống như lúc trước Lệ Đình Tuấn vẫn luôn nói với cậu bé đó chính là Kiều Phương Hạ không muốn nhìn thấy hai ba con bọn họ.
Nhưng ngoài việc giúp Lê Đình Tuấn dỗ Kiều Phương Hạ vui vẻ một chút ra thì Đình Trung cũng không còn cách nào khác.
Đình Trung cảm nhận được rằng Kiều Phương Hạ rất thích cậu bé, sự yêu thích đó khác với em yêu thích em gái kia.
Khác nhau chỗ nào thì cậu bé không nói ra được, dù sao thì chỉ có cậu bé biết nó khác nhau.
Huống hồ cậu bé còn nghe thấy Kiều Phương Hạ nói với em gái rằng, cả thế giới này thì người mà cô để ý nhất chính là em gái.
Đình Trụng vẫn luôn nỗ lực an ủi bản thân mình, em gái đứng đầu tiên, Lệ Đình Tuấn đứng thứ hai. Có lẽ cậu bé đứng thứ ba, đứng thứ ba cũng tốt lắm rồi.
Nhưng bây giờ ngay cả Lệ Đình Tuấn cũng hung dữ với cậu bé, cũng không để cậu bé đứng ở vị trí thứ nhất nữa rồi cho nên cậu bé có chút ẩm ức.
“Hừ!”
Đình Trung hừ một tiếng với Lệ Đình Tuấn, dưới đáy mắt của cậu bé bất giác hơi hồng hồng.
Kiều Phương Hạ thấy bộ dạng của Đình Trung như sắp khóc thì cô âm thầm thở dài một hơi, sau đó nói với Lệ Đình Tuấn: “Là do tôi muốn chơi cùng thằng bé, anh tức giận với nó làm gì?”
Lệ Đình Tuấn thà rằng đừng tới còn hơn.
Anh ngoài việc tức giận phát tiết lên trên đầu người khác ra thì cũng không có bản lĩnh gì nữa.
Nói xong thì Kiều Phương Hạ ôm Đình Trung đi tới một bên, cô đau lòng dỗ dành cậu bé.
Lệ Đình Tuấn đứng ở một bên trầm mặc không lên tiếng chỉ nhìn hai mẹ con bọn họ, nhìn Đình Trung dụi mắt rơi nước mắt và nép vào trong lòng Kiều Phương Hạ, cậu bé nói đợi một lúc nữa muốn được ngồi vòng đu quay.
“Ừm, được rồi lát nữa chúng ta đốt pháo hoa xong thì sẽ đi.”
Kiều Phương Hạ đáp ứng cậu bé.
‘Anh cũng muốn ngồi vòng đu quay. Lệ Đình Tuấn đột nhiên thấp giọng nói.
Kiều Phương Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nếu như anh muốn ngồi vòng đu quay thì nào có ai dám cản anh lại chứ? Anh nói với cô làm cái gì?
Đình Trung cũng đưa mắt lên nhìn Lệ Đình Tuấn, tuy rằng vừa giờ Lệ Đình Tuấn có hung dữ với cậu bé, nhưng mà ba cũng rất đáng thương.
“Vậy đợi một lúc nữa để ba cùng ngồi vòng đu quay với chúng ta, có được không mẹ?"
Cậu bé bám lấy Kiều Phương Hạ và cẩn thận cầu tình hộ Lệ Đình Tuấn.
Kiều Phương Hạ không kìm được nhăn mày lại.
Đột nhiên cô có chút nghi ngờ có phải hai ba con nhà Lệ Đình Tuấn và Đình Trung đang cấu kết lại cố tình kẻ tung người hứng hay không.