Viên đá quý trên đỉnh là viên kim cương Golconda mà anh đấu giá thắng, qua một lần mài dũa điêu khắc, nó đã nhỏ hơn trước một chút, nhưng mà chất lượng càng cao quý xinh đẹp hơn, cho dù là ở một nơi thiếu ánh sáng như này vẫn tỏa ra vàng sáng chói lóa.
Cùng lúc đó, bọn họ ngồi trong khoang ghế, lên đến đỉnh cao nhất.
Trong giây phút ấy, bên kia bờ sông bỗng vang lên những tiếng pháo hoa nổ liên tiếp nhau. Kiều Phương Hạ theo phản xạ quay qua nhìn.
Pháo hoa lúc 0 giờ 0 phút đã nở rộ đúng giờ trong không trung.
Giống như giải ngân hà rực rỡ thần bí, đang ở ngay bên cạnh Kiều Phương Hạ, có thể thò tay chạm đến.
Pkh giật mình kêu lên, trái tim đập rộn ràng, kinh ngạc nhìn những đốm sao nhỏ không ngừng rơi xuống tấm chắn.
Thế giới giống như chỉ còn lại cô và Lê Đình Tuấn, đu quay dừng lại tại điểm cao nhất.
“Chúc mừng năm mới!” Cách đó 10km, trong thành phố Hạ Du, kiến trúc biểu tượng của thành phố rung lên tiếng chuông đầu tiên của năm mới, văng vẳng bên tai hai người, lại bị tiếng pháo hoa đè xuống.
Bàn tay ấm áp của Lê Đình Tuấn nắm lấy bàn tay cô, kéo cô ngồi xuống đùi của mình, anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô.
Anh mở hộp thủy tinh, lấy ra chiếc nhẫn kim cương bên trong, một tay giơ nhẫn kim cương đến trước mặt Kiều Phương Hạ, chầm chậm khẽ hỏi: “Lần này đồng ý với anh, có được không?”
Lệ Đình Tuấn không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.
“Anh hứa với em, anh sẽ thay đổi” Anh tiếp tục nói với cô: “Chỉ cần em đồng ý cho anh thêm thời gian, chỉ cần em bằng lòng gả cho anh.”
Bất kể là công tác chuẩn bị trước đó không được thuận lợi, thật chí còn có một chút thất bại, nhưng mà Kiều Phương Hạ vẫn ngồi cùng anh trên bánh xe đu quay.
“Nếu như em không đồng ý, vậy thì anh vẫn luôn cầu hôn em”
Kiều Phương Hạ nhìn vào ánh mắt anh.
Một lúc lâu sau, cô lại rời mắt nhìn xuống chiếc nhẫn anh đích thân mua, tự mình thiết kế và tham gia hoàn thành công việc chế tạo.
Chính vào lúc này, Lệ Đình Tuấn phát hiện ra điện thoại di động của Kiều Phương Hạ vẫn luôn rung.
Tiếng pháo hoa dần thưa, cũng yên tĩnh hơn một chút, Kiều Phương Hạ cũng nhận ra điện thoại cô đang rung chuông.
Hai người cùng lúc nhìn về phía túi áo bên trái của cô.
Lệ Đình Tuấn vẫn còn đợi cô gật đầu đồng ý, giúp cô đeo nhẫn vào ngón tay.
Kiều Phương Hạ trầm mặc một lát, kiên trì rút tay từ trong lòng Lệ Đình Tuấn về.
“Kiều Phương Hạ!” Anh hơi nhíu mày, gọi tên cô.