"Bốp!" Vừa nói được mấy chữ, Kiều Phương Hạ đã giận dữ đặt một cái tát lên mặt anh.
"Giờ đến việc nghe anh nói, tôi cũng cảm thấy buồn nôn" Kiều Phương Hạ cười mỉm nhìn anh, nói.
Ngoài cửa, cậu ấm tập đoàn Champs nghe nói Lê Đình Tuấn muốn trì hoãn thời gian bữa tối, lại nghe nói Lê Đình Tuấn dẫn một người phụ nữ về phòng liền qua đây xem có chuyện gì.
Giây phút đẩy cửa, thấy một người phụ nữ cuốn chắn ngồi trên sofa, anh ta ngây ra nói: "Tuấn, VỢ cậu sao thế, đây là?"
"Vợ cơ à?" Kiều Phương Hạ thấy người ngoài gọi Tô Minh Nguyệt là vợ Lệ Đình Tuấn, cô bất giác cười lạnh lùng hỏi ngược lại Lê Đình Tuấn.
Chẳng trách anh sắp xếp cho cô đến vào ngày mai, là sợ hai người vợ chạm mặt nhau ư?
Nói xong, không cho Lê Đình Tuấn bất cứ cơ hội phản ứng nào, cô rút chiếc nhẫn kim cương trên tay xuống, thẳng tay ném vào mặt Lệ Đình Tuấn.
"Lệ Đình Tuấn, anh nghe rõ cho tôi, bà đây không đùa giỡn với các người nữa!" Cô gằn từng câu từng chữ nói với Lê Đình Tuấn.
Gì mà không thể thiếu Pinocchio, gì mà tiền lương gấp mười lần, rồi cổ phần gì đó, giờ Kiều Phương Hạ đã hiểu rõ rồi. Những thứ này chỉ là cái cớ để Lệ Đình Tuấn lợi dụng cô mà thôi.
Anh biết cô là Chu Tước, biết cô là Thanh Vân, biết cô là Pinocchio, tập đoàn WL cần cô, chỉ vậy mà thôi.
Đường viền của kim cương rạch một vệt đỏ lên má Lê Đình Tuấn rồi rơi xuống đất.
Kiều Phương Hạ không nhìn anh thêm một lần nào nữa, cô kéo vali bước ra ngoài.
Cậu ấm tập đoàn Champs thấy một người bước ra khỏi phòng, thấy hơi kinh ngạc.
Nhìn qua nhìn lại Tô Minh Nguyệt và Kiều Phương Hạ, anh ta vẫn chưa hiểu, rốt cuộc ai mới là vợ của Lê Đình Tuấn?
Lệ Đình Tuấn đứng trong phòng trầm mặc vài giây, anh cúi người nhặt chiếc nhẫn kim cương. Vì lực đập của Kiều Phương Hạ quá lớn, chiếc nhẫn đập xuống đá cẩm thạch trên sàn, một vòng tròn kim cương ở trên đã rơi mất một viên.
Anh hạ mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn không hoàn chỉnh, cắn răng nhét nó vào trong túi áo, xoay người bước nhanh ra ngoài.