Dừng một chút, lại hỏi Kiều Phương Hạ: "Hai cô cũng đều bị đánh qua sao?"
Đường Nguyên Khiết Đan không đợi Kiều Phương Hạ trả lời liền nói: "Em của em còn nhỏ, tính khí lại tốt, trong nhà ai cũng thương nó, cho nên Dung Lãng Nghệ không dám đánh nó"
Kiều Phương Hạ nhìn thấy cô nghiêm túc nói xàm vậy, nghẹn cười đến mức có chút thấy mệt.
Đường Nguyên Khiết Đan cảm thấy mình cũng không nói bậy, bởi vì Dung Lãng Nghệ quả thật đánh cô vài lần rồi.
Thấy cô gái có hứng thú với Dung Lãng Nghệ, cô ấy lại tiếp tục nói: "Dung Lãng Nghệ này không phải em nói anh ta chứ, em cảm giác anh ta có chút biến thái đấy, ở trước mặt mọi người thì chắc chắn tốt đấy, cũng là một con người hiền lành, Trên thực tế ở nhà rất ngang ngược, em trai em cũng bị anh ta đánh này, anh ta thích lấy mấy cái khó chịu bên ngoài về phát tiết với gia đình lắm.
Đường Nguyên Khiết Đan nhân tiện lại nói vài chuyện xấu lúc nhỏ của họ, vắt hết chất xám để bôi nhọ, chà đạp Dung Lãng Nghệ, bại hoại hình tượng của anh ta trong lòng các cô gái khác.
Cô gái nghe xong chuyện xấu lúc nhỏ của Dung Lãng Nghệ, cười đến run rẩy hết cả người.
Kiều Phương Hạ trong lòng cân nhắc, cũng khó trách Đường Nguyên Khiết Đan luôn bị đánh, cô mà là Dung Lãng Nghệ, không đánh chết Đường Nguyên Khiết Đan mới là lạ, Đường Nguyên Khiết Đan có thể sống đến bây giờ không dễ dàng chút nào.
Cô thấy Đường Nguyên Khiết Đan nói tới khan cố dừng lại uống nước, liền lặng lẽ liếc mắt đưa tin với Đường Nguyên Khiết Đan, bình tĩnh mở miệng hỏi cô ấy: "Chị nói nhiều như vậy, có phải sợ lo lắng anh Nghệ sau này tìm được vợ không?"
Cô gái xém chút sặc nước, ho quá trời.
"Đúng vậy." Đường Nguyên Khiết Đan lúc này mới phản ứng lại.
Nghĩ lại thì một bên đưa khăn giấy cho cô gái, một bên lại giả vờ nói: "Nhưng thực ra thì anh của em ở những mặt khác cũng rất tốt, biết chăm sóc người khác, biết nhẫn nại, cũng rất tỉ mỉ, sau này ai mà làm vợ anh ta chắc chắn rất có phúc đấy"
Cô gái nhận khăn giấy lau nước mắt vừa cười ra, lại hỏi tiếp: "Vậy anh ta đã có bao nhiêu cô bạn gái rồi?"
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn cô gái, quả nhiên là có mùi rồi.
cô cố nén kích động lại, cân nhắc một lát, trả lời: "Có thể nói là một người á? em cũng không rõ lắm, em nhớ là lúc anh ta đi học có viết thư tình cho người ta, nhưng có quen không thì em không biết rồi."