Chương 445
Trong WC cũng không có ai “Người bệnh ở phòng này đâu rồi?” Cô ấy nằm lấy tay một y tá đang đi ngang qua, lo lắng hỏi.
Y tá ghé mắt vào nhìn bên trong, cũng ngạc nhiên: “Lúc tám giờ sáng, khi đo thân nhiệt cô ấy vẫn ở đây mà!”
Đường Nguyên Khiết Đan nhớ rõ ngày hôm qua cô ấy đã hẹn sáng nay gặp mặt! Không thể có chuyện Kiều
Phương Hạ không biết cô ấy sẽ đến đây!
Đường Nguyên Khiết Đan hấp tấp đến mức tay chân luống cuống, vội tìm di động gọi điện thoại ngay cho Kiều Phương Hạ, nhưng mà đối phương lại tắt máy.
Cô ấy vội gọi điện cho Đường Minh Kỷ: “Anh! Phương Hạ có đến gặp anh không?”
Đường Minh Kỷ đang ngủ, lát sau mới trả lời đầy giận dữ: “Đường Nguyên Khiết Đan, đầu óc em bị đập vào cửa rồi hả? Hôm nay là Thứ Bảy, sáng sớm cô ấy tới tìm anh làm gì? Cô ấy cũng không phải trợ lý hay bạn gái của anh! “Thôi rồi!” Đường Nguyên khiết Đan hoảng lên khóc “hu hu”: “Em đã để thất lạc Phương Hạ rồi!”
Nếu sớm biết thế này, tối hôm qua cô ấy nên ở lại nơi này! Cô ấy biết rõ tình trạng của Kiều Phương Hạ không tốt, vậy mà còn để người một mình ở trong phòng bệnh! “Em nói gì vậy? Em bình tĩnh nói lại đi!”
Đường Minh Kỷ thấy Đường Nguyên Khiết Đan bật khóc, đầu óc trở nên tỉnh táo, nghiêm giọng hỏi ngược lại.
“Tối hôm qua, hình như chị ấy và Lệ Đình Tuấn cãi nhau, khi trở về thì phát sốt, em đã đưa chị ấy đến bệnh viện, sáng nay em đến bệnh viện thăm thì đã không thấy tăm hơi chị ấy đâu…” Đường Nguyên Khiết Đan vừa nói vừa khóc.
“Em thật ngốc mà! Hu hu…”
Kiều Phương Hạ bảo cô ấy đi thì cô ấy đã bước đi! Cô ấy cảm thấy đầu mình thật sự là bị đập vào cửa, nên mới trở thành một con lừa ngu ngốc như vậy!
Rõ ràng tối hôm qua chính cô ấy nói, con gái nói không muốn thì tức là muốn!
“Cô ấy cùng Lệ Đình Tuấn cãi nhau, không phải là em nên gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuấn sao?”
Đường Minh Kỷ hít hơi thật sâu, hỏi ngược lại: “Em đã gọi điện chưa? Nói không chừng là được Lệ Đình Tuấn đón đi rồi?”
Lúc này Đường Nguyên Khiết Đan mới phản ứng lại, vội vàng ngắt điện thoại với Đường Minh Kỷ, lần tìm số điện thoại lần trước Lệ Đình Tuấn gọi cho cô ấy.
Từ khi xảy ra chuyện bắt cóc lần trước, Lệ Đình Tuấn sợ không liên lạc được với Kiều Phương Hạ, mà Đường Nguyên Khiết Đan là người gần gũi nhất của Kiều Phương Hạ, cho nên anh đã đưa số điện thoại của mình cho Đường Nguyên Khiết Đan.
Đường Nguyên Khiết Đan do dự không dám gọi điện đến, nhưng lần này không thể không gọi điện.
Cô ấy gọi điện thoại cho Lê Đình Tuấn, nhưng không hiểu sao Lệ Đình Tuấn lại không bắt máy, cô ấy nóng ruột dậm chân tại chỗ, đang định gọi điện lại lần nữa thì đối phương nhận điện thoại.
“Alo?” Giọng nói truyền đến là của một người phụ nữ.
Đường Nguyên Khiết Đan lo lắng, vội lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi ngược lại: “Cô là ai? Tôi tìm Lệ Đình Tuấn!” Đây là điện thoại của Lệ Đình Tuấn, tại sao người phụ nữ này lại bắt máy? “Cô là ai?” Đối phương dừng vài giây, ngạo mạn hỏi ngược lại.
“Tôi… tôi là vợ anh ấy Kiều Phương Hạ!” Đường Nguyên
Khiết Đan hung tợn trả lời. Bây giờ kẻ thứ ba đều hống hách như vậy sao? Kiều Phương Hạ đã là con dâu nhà họ Lệ, tới nước này rồi, ba người này nọ dám ngang nhiên cưỡi lên đầu chính chủ hả? “À… Kiều Phương Hạ bảo cô gọi tới hả?” Đối phương nhẹ giọng cười giễu
“….” Đường Nguyên Khiết Đan bị bắt bài, sững người, vội quát: “Đệt, kẻ thứ ba thối tha không biết xấu hổ! Cô mau đưa điện thoại cho Lệ Đình Tuấn, ngay bây giờ! Mau!”
“Tôi nói cho cô biết, nếu vì sự chần chừ của cô, Kiều Phương Hạ có chuyện gì, Lệ Đình Tuấn sẽ lấy mạng cô!”