Kiều Phương Hạ nghĩ một chút rồi nhẹ giọng hỏi cô ấy: “Sao thế? Có phải.”
“Chỉ là em chỉ thương chị mà thôi!” Đường Nguyên Khiết Đan không đợi cô nói xong đã nhíu mày nói: “Kiều Phương Hạ chị có thể đừng luôn như vậy có được không? Nghĩ cho mình một chút là sai sao?”
Kiều Phương Hạ nhìn Đường Nguyên Khiết Đan nổi giận, có chút bất ngờ.
Ở bên cạnh, động tác thu dọn bát đũa của Đường Nguyệt Anh cũng dừng lại, quay đầu nhìn hai người người bọn họ.
Một lúc lâu sau, bà thở dài, nhìn Kiều Phương Hạ nói: “Khiết Đan nói cũng không sai, nếu như cháu muốn rời đi, phía bên Hà Vận cô sẽ thương lượng cho”
Kiều Phương Hạ lại nhìn Đường Nguyệt Anh.
Hai ngày trước, rõ ràng Đường Nguyệt Anh còn khuyên cô cho Lê Đình Tuấn thêm cơ hội.
Còn tất cả mọi người đều khuyên cô rời xa Lê Đình Tuấn.
Đường Nguyên Khiết Đan tức giận giúp cô rót một ly nước nóng, đặt lên phía đầu giường của cô.
Kiều Phương Hạ nhìn thẳng vào cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Chị biết em muốn tốt cho chị, chị sẽ suy nghĩ kỹ lại. Nhưng bây giờ, chị không muốn nhắc đến anh ấy nữa”
“Không nhắc đến anh ta thì thôi không nhắc nữa” Đường Nguyên Khiết Đan ngay lập tức lẩm bẩm.
Kiều Phương Hạ cảm thấy Đường Nguyên Khiết Đan có vấn đề gì đó nên lại liếc nhìn cô ấy.
Đường Nguyên Khiết Đan quay người giúp Kiều Phương Hạ lấy ra một bộ đồ lót được giặt sạch sẽ, rồi nói vài câu tán gẫu, trông giống như dáng vẻ thường ngày.
Kiều Phương Hạ cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Kiều Tứ Văn tập hóa trị xong trở về phòng bệnh, Kiều Diệp Ngọc đang ở bên giường ông ta, cắt cho ông ta một quả táo.
.
“Đến rồi à” Kiều Tứ Văn bình thản chào Kiều Diệp Ngọc.
“Vâng, cháu vừa đến” Kiều Diệp Ngọc gật đầu, trên môi nở một nụ cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Kiều Diệp Ngọc có hư đến mức nào thì cũng là cháu gái ruột của Kiều Tứ Văn, mặc dù ông ta không thích mưu mô của Kiều Diệp Ngọc nhưng sau khi Kiều Diệp Ngọc xảy ra chuyện, tính tình trở nên ngoan ngoãn, hiếu thuận hơn nhiều, Kiều Tứ Văn nghĩ rằng, không ai là không mắc lỗi, Kiều Diệp Ngọc đã trải qua một vài đả kích, có lẽ cũng đã biết sai rồi, nên ông ta cũng không còn ghét cô ta như trước nữa.
“Ở nhà có chuyện gì vui sao?” Kiều Tứ Văn được y tá đỡ về ngồi lên giường, nhìn cô ta rồi hỏi.
“Gần đây công ty đã có chút khởi sắc rồi, hôm qua bố cháu vừa ký thành công một hợp đồng” Kiều Diệp Ngọc ngoan ngoãn đưa quả táo trong tay cho Kiều Tứ Văn, nhẹ nhàng nói.
“Là vì chuyện này sao?”
Kiều Tứ Văn thấy tâm tình cô ta vui vẻ, hình như không phải chỉ vì một chuyện như vậy.
Kiều Diệp Ngọc nhìn thẳng vào ông ta, mím môi cười: “Với cả bố mẹ chồng của cháu đã đồng ý cho cháu trở về nhà rồi, Tiêu Hoàng Khải trong nhà giam biểu hiện rất tốt, cuối tháng có thể được trở về nhà một chuyến thăm người thân”