Lúc đang nói chuyện, sắc mặt cô chợt trở lên trắng bệch.
Nếu là bom hẹn giờ vậy, vậy thì mục tiêu của người thuê rõ ràng không phải là Trạm Khánh Minh! Mà là cô và Lệ Đình Tuấn!
Ngay sau đó Lệ Đình Tuấn lập tức vứt đồ này xuống bồn tắm bên cạnh.
Hồi lâu anh lại bấm một số điện thoại sau đó trầm giọng nói với đối phương: "A Chiêu, lập tức đưa đồ tới phòng Khánh Minh"
Lúc A Chiêu tới, phát hiện hai người Kiều Phương Hạ và Lệ
Đình Tuấn đang ở một mình trong phòng thì hơi sửng sốt một chút.
Lệ Đình Tuấn tạm thời không để ý tới chuyện khác, lập tức nhận lấy máy dò trong tay A Chiêu, quét xuống sợi dây chuyền trong bồn tắm, cách hơn hai mét, máy dò liền vang lên "tích tích".
Sắc mặt Lệ Đình Tuấn trong nháy mắt lập tức trầm xuống.
"Cái này ." Lúc này A Chiêu mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình.
"Bảo Khánh Minh quay lại đi." Lệ Đình Tuấn im lặng mấy giây rồi thấp giọng nói với A Chiêu.
Lúc Trạm Khánh Minh quay lại, anh ta nhìn đi nhìn lại Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn mấy lần rồi ánh mắt mới rơi xuống sợi dây chuyền trong bồn tắm.
"Anh lấy thứ này ở đâu vậy?" Lệ Đình Tuấn thấp giọng hỏi anh ta.
"Tôi đã mua nó từ chợ hai tháng trước, tôi thích sưu tập những đồng bạc không còn phát hành, anh cũng đều phải không biết." Trạm Khánh Minh khẽ cau mày trả lời.
"Đây là bom hẹn giờ" Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm anh ta, nhẹ giọng trả lời.
Trên đường trở về Trạm Khánh Minh đã nghe A Chiêu nói.
Là anh ta đã lơ là, anh ta kiểm tra chất lượng chắc chắn nó là hàng thật nên mới mua, nhưng không ngờ lại có kẻ khoan cái này rỗng để hãm hại anh ta.
Bên trong phòng lại rơi vào trầm mặc, hồi lâu A Chiêu đứng bên cạnh mới cẩn thận hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao nữa, lập tức lên du thuyền vứt xuống biển! Vứt càng xa càng tốt!" Trạm Khánh Minh khó chịu trả lời.
Để thứ này bên cạnh thì bất cứ lúc nào cũng sẽ phát nổ, giữ lại lâu cũng không được!
Ngay sau đó A Chiêu gan dạ, vớt sợi dây chuyền trong bồn tắm ra rồi chạy như bay ra ngoài.