Kiều Phương Hạ trầm mặc mấy giây sau đó cô đặt thìa dĩa lên trên đĩa, và đưa mắt nhìn cảnh đêm ở bên ngoài cửa sổ và không nói gì cả.
Mấy ngày hôm nay cô đều ngoan ngoãn nghe theo lời của Lệ Đình Tuấn, chính là vì sợ anh anh không kìm chế được mình mà nổi giận với những người vô can.
Anh quen thói thường dùng người khác để uy hiếp cô.
Cô biết có lẽ trong lòng lệ Đình Tuấn hiểu rõ nhất vì sao cô lại ngoan ngoãn nghe theo như vậy. Nhưng mà việc anh muốn cô sinh con.
Thì chuyện này không hề liên quan tới người khác, cô không có cách nào trực tiếp né tránh câu hỏi của anh.
Cô không muốn, cô không hề muốn.
Đình Trung ngồi ở bên cạnh đưa mắt nhìn Kiều Phương Hạ và Lệ Đình TUấn mấy lần.
Nếu bọn họ lại sinh thêm một đứa bé nữa thì Đình Trung sẽ không phản đối.
Cậu bé muốn có một em gái, giống như em gái mà hôm đó cậu bé ở bệnh viện nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang ôm trong lòng, nhìn cô bé dễ thương giống như Kiều Phương Hạ.
Cậu bé sẽ không ghen đâu. Chỉ cần Kiều Phương Hạ không rời khỏi cậu bé và Lệ Đình Tuấn một lần nữa thôi.
Cậu bé muốn có mẹ ở bên cạnh mình.
Khi cậu bé nhìn thấy em gái kia thì vẫn luôn không dám nói với bất kỳ ai ở bên cạnh mình, và cũng không dám hỏi Kiều Phương Hạ. Bởi vì cậu bé sợ Kiều Phương Hạ lại rời xa cậu bé một lần nữa.
Cậu bé nhìn Kiều Phương Hạ vẫn không chịu nói gì thì dường như trong cậu bé còn căng thẳng hơn cả Lê Đình Tuấn.
“Hình như anh Lệ nhầm chuyện gì đó rồi thì phải.”
Một dạo lâu sau Kiều Phương Hạ mới bình tĩnh mở miệng nói.
“Lần này tôi tới bên cạnh Đình Trung là vì cảm thấy những việc mà đã hứa với anh thì phải làm được, chứ không phải là vì anh.
Đi từng bước từng bước, Kiều Phương Hạ rất hiểu rõ điều này cho nên cô hy vong Lệ Đình Tuấn cũng có thể hiểu được nó.
Trong lúc cô nói chuyện thì ánh mắt nhìn về phía Lệ Đình Tuấn và chân thành nói:
“Có rất nhiều chuyện cả hai chúng ta đều cần phải có thời gian và không gian để tự mình đi xử lý, nếu không sẽ chỉ lại là một lần thất bại nữa mà thôi.
“Nếu như sự thất vọng tích tụ quá nhiều rồi thì sẽ không còn tương lai nữa. thích thì có tác dụng gì chứ, cho dù có thích nhiều như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị sự thất vọng làm cho bản thân mình kiệt sức mà thôi.
Cô không còn là cô bé của lúc trước đi theo Lệ Đình Tuấn và ngoan ngoãn nghe theo lời anh, chỉ cần anh làm cô buồn thì chỉ cần dỗ dành một chút là cô thôi.