"Vài ngày trước Đình Trung gọi điện thoại cho tôi, nói cô đuổi nó khỏi nhà họ Phó, nói cô không thích nó, người làm mẹ như tôi thật sự cảm thấy chua xót đấy. Cô cũng biết Đình Tuấn yêu Đình Trung bao nhiêu mà."
"Mẹ kế không biết đau lòng cho con trai, lòng tôi đau lắm"
Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu, cắn răng không lên tiếng.
Đáy mắt của Tô Minh Nguyệt càng thêm khinh thường nói: "Còn có, hôm nay tôi tới không phải để cãi nhau với cô, tôi cũng chẳng nhàn hạ thoải mái gì. Dù sao lát nữa tôi còn phải đến nhà họ Phó nhìn con trai của tôi."
Đang nói chuyện, cô ta đặt một túi giấy kraft trên tay dưới tán cây trước cửa: "Tôi tới đưa áo của Đình Tuấn."
Ánh mắt của Kiều Phương Hạ lập tức rơi lên trên túi giấy kia.
"Cô biết đấy, ở cửa câu lạc bộ khuya ngày hôm trước, anh ấy sợ tôi lạnh nên tự tay phủ thêm áo cho tôi. Tôi đã giặt sạch rồi" Tô Minh Nguyệt sợ cô nghe không hiểu, lại nhẹ giọng giải thích thêm.
Lúc nói chuyện, cô ta giống như cười mà không cười tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệnh của Kiều Phương Hạ.
Bỗng sau mấy giây, cô ta vung tay áo lên, mắt nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo trên tay mình nói: "Thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây."
Ánh mắt của Kiều Phương Hạ lập tức rơi vào chiếc đồng hồ dễ thấy trên tay Tô Minh Nguyệt.
Chiếc đồng hồ đó có vẻ giống hệt chiếc mà cô và Lệ Đình Tuấn đã tặng cho Phó Minh Tuyết vào ngày sinh nhật.
Kiều Phương Hạ suy đoán, có lẽ là Phó Minh Tuyết chuyển tay đưa chiếc đồng hồ này cho Tô Minh Nguyệt?
Nếu không, tại sao cô ta lại cố ý khoe ra trước mặt cô chứ?
"Đi thong thả, không tiễn." Cô ngước mắt nhìn về phía Tô Minh Nguyệt, nhẹ nhàng trả lời.
Tô Minh Nguyệt quay người rời đi, lên chiếc xe đang dừng ở ven đường.
Kiều Phương Hạ nhìn đuôi xe biến mất ở ngoài cửa, nửa ngày sau mới chậm rãi đi xuống cầu thang, mở hàng rào nhặt túi giấy Tô Minh Nguyệt đặt ở cửa quay người trở về phòng.
Cô mở túi giấy nhìn quần áo bên trong.
Có một mùi thoang thoảng của chất giặt khô và một chút trầm hương mà Lê Đình Tuấn thường mang trên người.