“Đưa nó ra ngoài đi” Hai người nhìn nhau, Kiều Phương Hạ thản nhiên nói.
Nói xong, cô lấy ly giữ nhiệt trong tay để lại lên tủ trên đầu giường và lại nằm xuống.
“Mẹ ơi..” Đình Trung không biết Kiều Phương Hạ như thế nào, chỉ giương mắt nhìn cô và rơi nước mắt.
Cậu cảm thấy rất khó chịu, dù cho Kiều Phương Hạ có mắng cậu cũng còn tốt hơn là không để ý đến cậu.
Lệ Đình Tuấn ở phía sau bế cậu lên, lau đi nước mắt ở trên mặt cậu, giọng nhẹ nhàng nói: “Bà nội đến rồi, còn đem món bánh cá con mà Đình Trung thích ăn nhất. Ngoan nào, xuống dưới đó chơi với bà nội trước nha.”
Đình Trung vẫn ngoan cố nhìn Kiều Phương Hạ, khóc thút thít hỏi: “Không cần ăn bánh cá con, chỉ cần mẹ thôi”
Đừng nói đến bánh cá con, cho dù bây giờ họ có đặt trước mặt cậu những món cậu muốn ăn, muốn chơi, cậu cũng không cần.
Cậu chỉ muốn ở cùng với Kiều Phương Hạ, cậu chỉ muốn một mình Kiều Phương Hạ.
Lệ Đình Tuấn biết Đình Trung đang nghĩ gì, không có ai hiểu con trai anh hơn anh. Nhưng mà cách lấy lòng của mình Trung hiện tại chỉ càng làm cho Kiều Phương Hạ buồn hơn mà thôi.
Cô rõ ràng là không muốn nhìn thấy Đình Trung.
Anh bế Đình Trung, xoay người đi thẳng đến cửa, đưa Đình Trung cho Vô Nhật Huy, nhỏ giọng nói: “Đưa nó xuống dưới.”
“Không muốn!” Trong lúc Vô Nhật Huy bế Đình Trung, cậu bé đột nhiên khác và hét lên dữ dội, liều mình vùng vẫy và kháng cự lại trong lòng của Vô Nhật Huy.
Từ nhỏ đến lớn Đình Trung chưa bao giờ tùy hứng như vậy, trước giờ chưa từng phát cáu ở trước mặt Lệ Đình Tuấn.
Cậu bé khóc không ra hơi, giọng trở nên chết lặng, và cậu gọi Kiều Phương Hạ hết lần này đến lần khác: “Mẹ ơi! Mẹ ôm Đình Trung được không... Hức hức... Mẹ có phải ghét Đình Trung rồi không? Xin lỗi... Sau này Đình Trung sẽ không làm phiền khi mẹ ngủ nữa!”.
Kiều Phương Hạ ở trong phòng làm như không nghe thấy, vùi mình trong chăn không động đậy gì cả.
Con trai của Tô Minh Nguyệt nhõng nhẽo thì có người chiều nó, dỗ nó, còn con của cô thì sớm đã chết rồi.
Cô có chút không hiểu, đứa bé này đáng thương, nhưng còn con của cô thì sao?
Đứa con của cô ngay đến cả cơ hội gọi cô một tiếng khi sinh ra cũng không có, đầu và tay chân đã bị kẹp đỡ đẻ kẹp ra khỏi trong cơ thể của cô. Cho nên, cô dựa vào cái gì mà đối tốt với Đình Trung?
Cô không phải đức mẹ, cô chỉ là một người phàm ích kỷ.