Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, cô có cảm giác đau đến muốn chết đi sống lại, vừa tỉnh dậy do bị đau, phòng ăn bằng pha lê dường như đều dính một tầng hơi thở do hô hấp mỏng manh của hai người.
Lệ Đình Tuấn giống như vị điên rồi càng không ngừng đòi hỏi, căn bản là không chú ý xem thân thể của anh có còn sức lực để tiếp tục chống đỡ nữa hay không.
Trời bắt đầu tối dần.
Kiều Phương Hạ cố gắng mở mắt nhìn sang bóng dáng của người đàn ông đang nằm bên cạnh bàn. Cô chật vật đứng đứng dậy khỏi bàn, cố gắng bám lên mép bàn, đi đôi chân trần trên mặt đất lạnh lẽo. Đầu cô bây giờ đang đần độn, chỉ còn lại đúng một suy nghĩ: Nhặt lấy quần áo trên mặt đất, mặc vào rồi rời khỏi người này.
Cô cúi người, nhặt lên bộ đồ lót. Rồi đứng thẳng dậy đi tới chỗ khác nhặt lấy quần áo, nhưng trong nháy mắt bỗng nhiên trước mắt đều tối sầm lại, cô ngã thẳng xuống mặt đất. …
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy bản thân thật nóng, cảm nhận được hô hấp của chính mình rất nóng, nóng bừng giống như bị người khác đặt ở trên mặt đất dưới ánh mặt trời chói chang vậy.
Chỉ trong chốc lát, cô lại cảm thấy cả người mình đều lạnh lẽo, như đang rơi xuống tảng băng, lạnh tới mức cô không nhịn được mà cuộn mình lại rồi run rẩy, rằng run cầm cập.
“Thật là khó chịu.” Cô mơ màng thì thào.
Lệ Đình Tuấn bưng chảo lên, bắt gặp Kiều Phương Hạ đá chăn ra, cuồn mình thành một góc ở trên giường, ôm chặt lấy bản thân rồi tự run rẩy, anh lập tức tiến lên dùng chăn bao chặt lấy cô.
Phó Nhiên qua tới vội vàng cho cô uống thuốc, trước khi đi còn không quên mắng Lệ Đình Tuấn vài câu là đồ súc vật, đã biết rõ là trên người của Kiều Phương Hạ có vết thương, cũng biết rõ là thân thể của cô không thoải mái, vậy mà còn phát sinh quan hệ mạnh mẽ khi không mở hệ thống lò sưởi.
Phó Nhiên mắng anh: “Người còn chưa bị cậu giết chết là may rồi đấy! Một ngày nào đó lỡ như cãi nhau tới mức xảy ra tai nạn chết người thì cậu làm thế nào bây giờ!”
Lệ Đình Tuấn mở hệ thống sưởi lên mức cao nhất, lấy tay thử cho vào bên trong chăn, vừa rồi cả người của Kiều Phương Hạ đều ra mồ hôi, giờ phút này thân nhiệt của cả người đều thấp, tay chân lạnh lẽo.
Lệ Đình Tuấn lại đè thêm chăn lên người cô, Kiều Phương Hạ vẫn lạnh tới mức cả người run rẩy.
Anh cau mày cân nhắc vài giây, rồi cởi quần áo nằm ở bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô vào lồng ngực, dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể mình để sưởi ấm cho co.
Kiều Phương Hạ tiếp xúc được với sự ấm áp, giữa cơn mê man, theo bản năng cô cọ sát mình về phía anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo cọ vào bên cổ anh.
Lệ Đình Tuấn ôm lấy cái ót của cô, nhẹ nhàng thở dài.
Nếu như không phải vì cô phải đi, anh cũng sẽ không khống chế được chính mình như thế này. Anh biết là do lỗi của mình, nhưng mà anh tình nguyện nhất cô ở lại bên mình, thà rằng cô hận mình nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép cô rời đi cùng với Hứa Minh Tâm.
Anh không thể chấp nhận việc cô lại rời đi khỏi anh một lần nữa.