Cánh tay Lê Đình Tuấn bám chặt eo cô cũng buông ra, đặt sau gáy cô, anh hạ ánh mắt nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, Lê Đình Tuấn mới nhẹ nhàng giải thích với cô:
"Đều là hiểu lầm, vì trước đây Vincent cậu ta chưa từng gặp em, nên mới lầm tưởng Tô Minh Nguyệt là vợ anh"
"Em quên rồi sao? Hôm đó ở thư phòng, cậu ta thấy em ngồi trên người anh làm nũng, cậu ta nói em rất đáng yêu, chính là cậu ta nói đó, trước đây cậu ta..."
"Vậy thì sao?" Kiều Phương Hạ hơi cau mày nhìn anh, cắt ngang lời anh:
"Có thể chứng minh điều gì?"
"Lệ Đình Tuấn, lời anh nói bây giờ, đến một dấu chấm tôi cũng không tin"
"Tôi chỉ tin những gì tôi thấy" Kiều Phương Hạ nhìn anh, lại nói khẽ từng câu từng chữ.
Cô chỉ nhìn thấy Tô Minh Nguyệt hôn Lệ Đình Tuấn.
Cho dù Tô Minh Nguyệt trần chuồng xuất hiện trong phòng Lệ Đình Tuấn, chỉ cần Lệ Đình Tuấn không chạm vào cô ta, Kiều Phương Hạ sẽ đồng ý tin anh.
Nhưng vừa rồi cô nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.
Điều khiến cô khó chịu không phải cái hôn đó của Tô Minh Nguyệt mà là thái độ mập mờ của Lê Đình Tuấn với cô ta, cô muốn xem cái hôn đó từng bước thành công như thế nào.
Đây mới là nguyên do khiến cô tuyệt vọng.
Vì từng có hy vọng với anh nên sự tuyệt vọng vừa rồi mới khiến cô thấy nghẹt thở.
Lệ Đình Tuấn ngừng lại.
"Mau về xem cô ta đi, nếu không chút nữa càng khó dỗ dành" Kiều Phương Hạ cười nhìn anh, nói: "Anh đừng phí thời gian ở chỗ tôi nữa, vô
dụng thôi."
"Tại sao anh phải dỗ cô ta! Cô ta liên quan gì tới anh?" Lệ Đình Tuấn hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: "Kiều Phương Hạ, em mới là.."
"Hỏi hay lắm!" Kiều Phương Hạ không đợi anh nói tiếp, cao giọng cắt lời anh.
"Lệ Đình Tuấn, vậy tại sao khi nãy anh không đẩy cô ta? Tại sao anh lại đưa cô ta về phòng mình? Anh không thấy mình rất mâu thuẫn sao? Nếu những gì anh nói là thật, anh không làm gì sai vậy sao anh phải xin lỗi?"
Cô im lặng vài giây lại nhẹ nhàng nói với anh: