Lệ Đình Tuấn nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Hai ngày nay em vẫn chưa nghỉ ngơi, lên tầng ngủ đi"
"Anh Lệ thật biết đùa"
Kiều Phương Hạ vẫn luôn giật khóe miệng nhìn anh, giễu cợt nói: "Anh ở đây, tôi ngủ được sao?"
Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, nhẹ nhàng nói:
"Anh ngủ ở sofa."
"Thôi khỏi. Kiều Phương Hạ xoay người lấy đồ dùng tắm rửa trên giường vào phòng tắm, lạnh nhạt trả lời:
"Cơ thể quý báu đáng giá trăm tỷ Euro của anh Lệ đây sao có thể ngủ sofa được? Nếu làm lỡ hoạt động ngày mai, tôi không chịu trách nhiệm nổi."
"Vậy anh ngủ trên xe" Lệ Đình Tuấn ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
"Anh không thể đổi thủ đoạn khác được sao?"
Kiều Phương Hạ bất giác cau mày, quay đầu hỏi ngược lại.
Xem cô là kẻ ngốc sao?
Hay trên mặt Kiều Phương Hạ cô có viết hai chữ "Dễ lừa"?
Lúc cô quan tâm Lệ Đình Tuấn, từng câu từng chữ Lệ
Đình Tuấn nói ra cô đều tôn sùng như khuôn vàng thước ngọc. Lúc cô không để ý đến anh, dù anh đứng ở chỗ cô thì những lời đó đều không đáng giá một xu.
Lần trước là vì anh ngủ trong xe dẫn đến cảm cúm, phát sốt, nên Kiều Phương Hạ mới mềm lòng với anh, mới thay đổi thái độ với anh.
Nhưng lần này, dù cho anh đông cứng đến chết ở trong xe, cô cũng không đếm xỉa.
"Phương Hạ."
Lệ Đình Tuấn bất giác cau mày, hạ ánh mắt nhìn cô.
"Không cần phí lời"
Kiều Phương Hạ nhanh chóng trả lời rồi đem đồ dùng và quần áo cần thay vào trong phòng tắm.
Lệ Đình Tuấn đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng nước rào rào truyền ra từ phòng tắm, anh bất giác thở dài một hơi.
"Cậu hai.."
Vệ sĩ ngoài cửa nhìn bóng lưng Lệ Đình Tuấn, dè dặt gọi anh một tiếng.
Lệ Đình Tuấn như không nghe thấy, im lặng đứng trước phòng tắm. "Cô Tô vừa mới sốt cao ngất đi, xe cấp cứu...
"Cút!"
Lệ Đình Tuấn không đợi anh ta nói xong, tiện tay nắm được thứ gì liền hung hăng ném ra cửa: "Đều cút hết cho tôi!"
Mọi người đều yêu cầu anh đối xử tốt với Tô Minh Nguyệt, chịu trách nhiệm với Tô Minh Nguyệt, anh nợ cô ta cái gì sao? Thói quen hoàn toàn không phải điều hiển nhiên!