“Anh Lệ bảo nhà ăn đưa đến đó” Tống Thịnh thấy giấu không nổi nữa mới nhỏ tiếng nói với Kiều Phương Hạ: “Hôm qua hôm kia cũng vậy, nhưng tối hai ngày trước cô không ăn cái gì đã về khách sạn rồi, nên đều bị người khác ăn hết rồi”
Kiều Phương Hạ lập tức mặt không cảm xúc buông đũa xuống, đứng dậy thu dọn lại hộp cơm, xách ra bên ngoài, cho bọn Đường Nguyên Khiết Đan ăn.
Trụ sở chính của tập đoàn WL, tầng cao nhất.
Lệ Đình Tuấn ngồi sau bàn làm việc làm bằng đá cẩm thạch màu đen, nhìn chằm chằm vào tài liệu trên máy tính, đột nhiên nhìn về phía Vô Nhật Huy đang ở cửa một cái, hỏi:
“Cái chuyện tôi đánh Kiều Diệp Ngọc vẫn còn ở trên hot search à?"
“Vẫn còn” Vô Nhật Huy dừng một chút, rồi lập tức trả lời.
Anh ta không hiểu Lê Đình Tuấn vì sao đột nhiên lại hỏi chuyện này.
Nghĩ một lúc rồi lại lấy điện thoại ra xác nhận lại một lần nói: “Vẫn đang ở vị trí top 10 hot search”.
Lê Đình Tuấn nhịn không được nhíu mày, nhìn cái điện thoại ở bên cạnh máy tính một cái.
Từ lúc xảy ra chuyện ở trên sân thượng của bệnh viện kia, cho đến hiện tại, Kiều Phương Hạ đã suốt mười lăm ngày dòng dã không gửi bất kỳ tin nhắn nào đến cho anh cả, cũng không có dòng trạng thái nào đăng lên vòng bạn bè cả.
Cho dù là trả lời là một dấu chấm.
Khiến anh nghi ngờ Kiều Phương Hạ có phải là đứt mạng rồi không.
Anh có chút cáu, hơi kéo lỏng cà vạt ra. Cầm điện thoại lên, rồi lại đặt xuống.
Vô Nhật Huy nghi ngờ Lê Đình Tuấn có phải là bị bệnh chứng dễ cáu rồi không, mấy ngày nay luôn lặp đi lặp lại hành động cầm điện thoại lên, đến cả khoá màn hình còn chưa mở rồi lại đặt xuống.
Anh ta cũng không dám nói, cũng không dám hỏi.
Lệ Đình Tuấn ngồi ở trong phòng làm việc cân nhắc một lúc, rồi vẫn không nhịn được, cầm điện thoại lên mở mục tin nhắn, gọi điện thoại cho Tống Thịnh, thấp giọng hỏi anh ta: “Kiều Phương Hạ đang làm cái gì?”
Tông Thịnh nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang ở trong góc một cái, trả lời: “Đọc kịch bản, luyện diễn với nam hai”