Cửa phòng được khép hờ, bên trong truyền ra tiếng thấp giọng gọi điện thoại của Lê Đình Tuấn.
Kiều Phương Hạ lại chần chừ vài giây, cô đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.
Lệ Đình Tuấn nghe thấy tiếng gõ cửa, anh xoay người đi tới vừa tiếp tục nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện điện thoại vừa giúp Kiều Phương Hạ mở cửa phòng.
Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói với anh một câu: “Mẹ bảo em mang canh giải rượu tới cho anh”
Trong khi nói chuyện, cô đi ngang qua Lê Đình Tuấn và đặt bát canh lên tủ đầu giường cạnh giường.
Ngay khi cô định xoay người và chuẩn bị đi ra ngoài, Lệ Đình Tuấn đột nhiên nắm lấy tay cô và đè người cô ngồi xuống giường.
Kiều Phương Hạ bị anh đè lại nửa thân dưới.
Anh vẫn đang nghe điện thoại bằng một tay, đôi mắt anh sâu thẳm, nhưng anh lại nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ một cách rực lửa.
Kiều Phương Hạ bị anh đè lên gối, cô lặng lẽ đối mắt nhìn anh một lúc.
“Đối với vấn đề số lượng định mức của thị trường, chờ đến khi chúng ta lấy được đầy đủ số liệu từ bọn họ trong cuộc họp ngày mai, sự đối chiếu mới có thể trực quan và rõ ràng hơn” Người ở đầu dây điện thoại bên kia không phát giác được sự khác thường và tiếp tục báo cáo chi tiết cho Lệ Đình Tuấn.
“Ừ” Lê Đình Tuấn nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Dứt lời, anh che ống nói và nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Đút anh uống đi”.
Khi nghe thấy lời anh nói, khuôn mặt của Kiều Phương Hạ lập tức trở nên đỏ ửng, cô không nhịn được cau mày.
Cô muốn tránh từ phía bên kia xuống giường, vừa mới xoay người, Lê Đình Tuấn lại đè lấy eo cô, mở loa ngoài của điện thoại và ném sang một bên, bắt đầu tháo cà vạt của mình.
“Đút anh uống” Anh đặt một tay chống bên hông cô, tiến đến gần cô và nhỏ giọng thì thầm vào tai cô.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy khi anh đang bắt đầu cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của mình, mặt cô càng nóng hơn, liền lập tức xoay người rời đi, cầm lấy bát canh bên đầu giường lên, ngoan ngoãn xúc một thìa canh cho anh, rồi đưa đến bên môi của anh.
Trực tiếp chiếu cảnh hôn ngay trước mặt cấp dưới của mình, Lê Đình Tuấn tuyệt đối dám làm chuyện này, nhưng cô vẫn còn biết xấu hổ.
Lệ Đình Tuấn hơi hơi cúi đầu, uống một ngụm canh giải rượu, rồi lại xoa nhẹ tóc trên đầu cô, lúc này anh mới chịu thả người cô ra, xoay người dựa vào đầu giường, cầm điện thoại
bên cạnh tắt tiếng loa ngoài đi và tiếp tục nghe báo cáo từ cấp dưới ở đầu dây điện thoại bên kia.