“Hành lý của mẹ đâu ạ?” Đình Trung vui vẻ chờ mong, cậu bé tò mò nhìn vài lần chiếc túi nhỏ chỉ đựng vừa chiếc điện thoại trên tay Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ không khỏi day day thái dương, cô cảm thấy hơi đau đầu.
“Mẹ ơi… Đình Trung đợi một lát nhưng thấy có vẻ như Kiều Phương Hạ không muốn đi lắm, trên khuôn mặt nhỏ trắng bóc của cậu bé mang theo một chút mơ màng, cậu bé lại nhỏ giọng gọi cô.
Kiều Phương Hạ cụp mắt xuống nhìn Đình Trung, cô mím môi không lên tiếng.
Đình Trung suy nghĩ một lát rồi lại nhỏ giọng nói: “Đình Trung biết mẹ rất bận nên Đình Trung mới không dám gọi điện thoại cho mẹ”
Đúng lúc này Đường Nguyên Khiết Đan lái xe từ bãi đỗ xe ra ngoài, cô ấy thấy Đình Trung đột nhiên tới đây nên có chút không hiểu hỏi Kiều Phương Hạ: “Chị Phương Hạ, có chuyện gì vậy?”
Đình Trung quay đầu lại nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, cậu bé ngây ra rồi lại vờ như mình rất kiên cường. Cậu bé cố gắng lấy lại tinh thần mỉm cười với Kiều Phương Hạ rồi nói: “Không sao đầu ạ, Đình Trung không đi nữa.
Lệ Đình Tuấn không ở trong nước, còn Kiều Phương Hạ thì hình như cô đang rất bận, từ nhỏ Đình Trung đã quen với việc mình bị cho leo cây rồi.
“Vậy thì tớ cũng sẽ không đi.
Đình Trung, nói: “Tớ ở cạnh cậu: Kiều Phương Hạ nhìn dáng vẻ miễn cưỡng tươi cười của Đình Trung, đột nhiên nhớ tới sinh nhật trước của cậu bé, cô cũng đã thất hứa.
Mặc dù lần này là do cô không biết chuyện nhưng Đình Trung đã đích thân đến cửa đón cô rồi.
Cô đắn đo vài giây, sau đó mỉm cười với Đình Trung rồi lên tiếng: “Mấy đứa đợi mẹ một lát, mẹ vào nói mấy câu với dì Khiết Đan cái đã”
“Vâng ạ” Đình Trung lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Trong xe, hai cái đầu nhỏ ghé sát vào nhau, cùng lúc quay lại nhìn theo sau bóng lưng của Kiều Phương Hạ, ngó về phía Đường Nguyên Khiết Đan.
“Sao vậy?” Mạn Phi khe khẽ cất tiếng hỏi Đình Trung.
“Chắc chắn là ba chưa nói chuyện rõ ràng rồi” Đình Trung hơi bĩu môi, kể lể: “Mẹ đã nói xong xuôi chuyện gì rồi thì sẽ không bao giờ nuốt lời đâu”
Người ba này của cậu đáng lo quá, khiến Đình Trung thấy thật đau đầu.
Mạn Phi ở bên cạnh lập tức hùa theo.
Kiều Phương Hạ bước tới trước xe của Đường Nguyên Khiết Đan, đè thấp âm lượng nói với cô ấy: “Em hỏi thử xem, bên đạo diễn có thể thay đổi thời gian phỏng vấn được không? Có vẻ như chị phải đi doanh trại mùa đông với Lệ Tương Kiều… à không Lệ Dình Trung”
Đường Nguyên Khiết Đan hơi nhíu mày, liếc nhìn hai đứa bé nhỏ nhắn kia, hỏi: “Sao thắng bé này lại đột nhiên tới đây vậy?”
“Do có hoạt động cảm trại mùa đông, bắt buộc phải có phụ huynh đi cùng. Lệ Đình Tuấn không ở trong nước nên chị chỉ có thể đi với thằng bé thôi”
“Trong nhà cũng chẳng còn phụ huynh nào khác sao?” Đường Nguyên Khiết Đan hỏi ngược lại.