Lệ Kiến tình tức giận đến không nói nên lời, ôm ngực, mặt đỏ bừng.
Lệ Đình Tuấn đi đến sau lưng ông và nhẹ nhàng xoa lưng cho ông.
Anh nhìn mọi người trong phòng đều lui ra ngoài, nhìn người hầu dìu Kiều Diệp Ngọc trên mặt đất trở lại xe lăn, anh nói: “Kiều Diệp Ngọc, cô ở lại đi."
Sắc mặt Kiều Diệp Ngọc càng ngày càng tái nhợt, lẳng lặng ngồi ở
trên xe lăn, không dám nói lời nào.
Kiều Phượng Hạ chỉ nhìn mọi người đi ra ngoài, cúi người nhặt quần áo trên đất, đứng trong góc mặc vào.
Vừa định đi ra ngoài, Lê Đình Tuấn lại nói nhỏ với cô:
"Phương Hạ, em cũng ở lại đi."
Kiều Phượng Hạ quay lại nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Lệ Đình Tuấn hầu hạ Lệ Kiến Đình uống hai ngụm trà, chờ đến khi ông già qua cơn tức giận này và hô hấp dồn dập trở nên bình thường, mới buông cái ly trong tay xuống.
Anh ngước mắt nhìn Kiều Diệp Ngọc ngồi trên xe lăn, bình tĩnh nói:
"Nhà họ Lệ chúng tôi bình thường đối xử với cô như thế nào, trong lòng cô rõ nhất"
"Cô đã biết là ai giết người, không nói cho chúng tôi biết thì cũng
thôi đi."
Nước mắt lưng tròng, Kiều Diệp Ngọc hoảng sợ nhìn Lệ Kiến Đình, nhưng Lệ Kiến tình thậm chí không thèm nhìn cô, trên mặt đầy thất vọng và tức giận.
Lúc này cô ta mới sợ tới mức khóc nức nở.
Cô ta cái gì cũng không sợ, điều cô ta sợ chính là Lệ Kiến Đình từ bỏ cô ta.
Cô nghĩ lần này mình sẽ thắng nên mới binh đi nước hiểm*!
(*Binh đi nước hiểm: là một dạng thành ngữ, chỉ trong tình thế nguy cấp đưa ra kỳ chiêu (chiêu hiếm) có thể sẽ tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.
"Ông ơi, cháu xin lỗi, cháu đã làm ông thất vọng ..."
Cô khóc lóc nói với Lệ Kiến Đình.
“Đâu chỉ thất vọng?”
Lệ Kiến Đình khẽ lắc đầu cười.
"Cô ỷ vào việc tôi ngoan ngoãn phục tùng cô, ỷ vào tôi nhận lời hôn sự cho cô, cho nên cô không biết điểm dừng mà đùa giỡn toàn bộ nhà họ Lệ trong lòng bàn tay"
"Cô có ơn với Đình Tuấn, nhưng nếu cô làm điều gì có lỗi với nhà họ Lệ chúng tôi, thì giữa cô và người ngoài sẽ không có gì khác biệt."
Lệ Kiến Đình hít một hơi dài nói.