Chương 142: Giống Kiều Phương Hạ nhiều hơn
Nếu như mỗi buổi sáng thức dậy cậu bé đều có thể đứng đánh răng chung với chị gái thì tốt quá đi!
kiều Phương Hạ súc miệng, Đình Trung cũng bắt chước đặt ly rửa mặt xuống, chìa khuôn mặt trẻ con mũm mỉm của mình đến trước mặt Kiều Phương Hạ để cô lau mặt cho cậu bé.
Kiều Phương Hạ nhìn gương mặt tròn trịa hồng hào của cậu bé, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Đình Trung, ngay cả một câu hoàn chỉnh Đình Trung cũng lắp bắp mà nói “Đình Trung trở nên thông minh rồi này” Kiều Phương Hạ cười tủm tỉm thuận miệng khích lệ câu bé.
Bà Trần đúng lúc lấy đồ giúp Kiều Phương Hạ ở phòng thay đồ cách vách nghe thấy được, ngay sau đó lập tức nói: “Cậu chủ nhỏ quả thật nói nhiều hơn trước, con nít chính là như vậy, nói học là đã học được rồi.”
“Đình Trung không thích nói chuyện với bọn họ, bọn họ cũng không thích nói chuyện với Đình Trung.” Đình Trung lập tức nghiêm túc trả lời.
Bọn họ, chắc là chỉ người của nhà họ Lệ?
Kiều Phương Hạ từng thấy một câu thế này trong lúc đọc một cuốn sách về tâm lý học, nếu như một đứa bé trưởng thành trong hoàn cảnh thiếu đi tình thương, năng lực biểu đạt của nó sẽ chậm chạp hơn những đứa trẻ đồng trang lứa rất nhiều, nếu nghiêm trọng sẽ dẫn tới chứng tự kỷ ở tuổi thiếu nhỉ, ở mức độ nhỏ thì dẫn tới chậm nói.
Xem ra Đình Trung mắc phải tình trạng này. Hơn nữa Tô Minh Nguyệt cũng không cần, không yêu cậu bé.
Nhưng mà gần đây tâm trạng của Đình Trung rất tốt, cậu bé nói chuyện trước mặt cô càng ngày càng nhanh nhẹn, cái miệng nhỏ cũng càng ngày càng dông dài.
Kiều Phương Hạ đã biết Đình Trung muốn biểu đạt cái gì.
Cô hơi chững lại, rồi lại tiếp tục cười tủm tỉm giúp Đình Trung lau mặt, nói: “Sau này sẽ không còn bạn nào trong trong nhà trẻ nói Đình Trung của chúng ta là bé ngốc nữa rồi.”
“Đúng vậy, lúc trước ngay cả cậu chủ đôi khi cũng nị chủ nhỏ ngốc, trong lúc nóng ruột còn nói giống như là một người. Cậu chủ nhỏ của chúng ta chỉ là chậm nói một chút thôi, những chỗ khác vẫn rất thông minh đấy… Bà Trần ở cách vách nói phụ họa Thế nhưng nói một hồi âm lượng giọng nói đã nhỏ lại Bà Trần không nói lời nào, Kiều Phương Hạ cũng không có đáp lại Cô giúp Đình Trung rửa mặt, mặc quần áo xong, lúc cô nằm tay nhỏ của Đình Trung đi ra ngoài vẻ mặt của bà Trần ngượng ngùng đứng ở cửa.
“Không sao. Kiều Phương Hạ mỉm cười với bà Trần, nói.
Bà Trần có đôi khi sẽ bất giác mà lấy Đình Trung và Phương Hạ khi còn nhỏ so sánh với nhau, bao gồm cả Lệ Đình Tuấn.
Đứa nhỏ này tuy rằng lớn lên giống Lệ Đình Tuấn như đúc, nhưng mà về tính cách lại giống Kiều Phương Hạ nhiều hơn.
Gen là một thứ gì đó rất mạnh mẽ, rõ ràng Đình Trung do hai người Lệ Đình Tuấn và bà Trần nuôi nấng, tính cách hẳn là nên giống với Lệ Đình Tuấn mới đúng.
Thậm chí có đôi khi không cần cố tình nhắc tới Kiều Phương Hạ, chỉ là nhìn nhất cử nhất động của Đình Trung, từng tiếng nói từng cử chỉ của cậu bé không ngừng nhắc nhở bọn họ đứa nhỏ này rốt cuộc là do ai sinh.
Bà Trần có đôi khi sẽ nhìn thấy Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm Đình Trung, có thể liên tục nhìn đến một hai giờ đồng hồ.
Bà ấy cảm thấy có đôi khi những thứ mà người khác nhìn thấy không nhất định là thứ ngoài mặt mà con mắt đã nhìn được.
Bà ấy cảm thấy lúc Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chằm Đình Trung, thật ra là thông qua cậu bé để nhìn Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ không biết bà Trần giờ phút này đang suy nghĩ gì trong lòng, cô cho rằng bà Trần bởi vì nhắc tới hai chữ người câm nên mới cảm thấy đã xúc phạm cô.
“Buổi tôi hôm nay cậu hai sẽ về nhà ăn cơm. Hôm qua Vô Nhật Huy đã nói bọn họ đi máy may đường ngắn đến nước bên cạnh để mở họp, rất nhanh sẽ trở về.’ Ngay sau đó Bà Trần đã chuyền chủ đề để xoa dịu đi nỗi xấu hổ của mình.
“Đúng lúc hôm nay cậu chủ nhỏ được nghỉ học, buổi tiệc sinh nhật lần trước không hoàn thành được. Không bằng đêm nay làm lại, tổ chức ngay trong nhà luôn. Cô chủ thấy sao?” Bà Trần cẩn thận hỏi.
Kiều Phương Hạ và bà Trần nhìn nhau, lại nhìn Đình Trung trong lòng ngực hỏi cậu bé: “Đình Trung cảm thấy thế nào?”
“Đình Trung muốn ăn bánh kem bơ” Đình Trung gật đầu trả lời hết sức chân thành.