Món gì bà Trần cũng biết làm, lúc bà ấy còn trẻ được mời vào trong nhà họ Lệ chính là vì kỹ năng bếp núc tài tình của bà ấy.
Kiều Phương Hạ ngửi mùi hương đi vào trong bếp, chỉ cảm thấy mì chua cay vừa ra khỏi nồi, đến ngay cả miếng đậu phộng chiên vàng giòn tan nhỏ bên trên đó cũng thật hấp dẫn.
Bởi vì Kiều Phương Hạ bị bệnh không ăn được nhiều, bà Trần không cho nhiều mì vào trong.
Kiều Phương Hạ ăn ở bên ngoài, bà ấy ở trong bếp thu dọn bàn ghế, còn chưa thu dọn xong thì nhìn thấy Kiều Phương Hạ đặt đũa xuống rồi.
Bà ấy nghiêng đầu nhìn chiếc tô ở trên bàn, kinh ngạc hỏi: “Ăn xong rồi sao?”
Đây mới có vài phút mà?
Kiều Phương Hạ gật gật đầu.
“Đã ăn no chưa?”
Bà Trần im lặng vài giây, lại hỏi tiếp.
Kiều Phương Hạ cảm thấy bản thân còn chưa no, lắc lắc đầu.
“Vậy làm cho tôi thêm một tô nữa nhé.”
“Xem ra cô đói rồi, lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa. Bà Trần cau mày đi tới cầm lấy tô của Kiều
Phương Hạ, lẩm bẩm nói. Sinh bệnh chính là sẽ mất đi sức lực.
Kiều Phương Hạ cũng cảm thấy hai ngày nay cô đói tới mức có chút phát cáu, buổi tối hôm đó từ nhà cũ quay về cô buồn nôn tới mức không ăn được một chút gì, hai ngày nay ăn cũng rất ít, cộng thêm việc cô ăn được nhiều nhất là một hai tổ cháo.
Sau mười phút bà Trần lại đưa ra một tô cho Kiều Phương Hạ, tô này so với tô trước mì nhiều hơn một chút, lãng phí cũng không sao cả, không thể để Kiều Phương Hạ đói được.
Đợi bà ấy thu dọn xong phòng bếp đi ra, nói chuyện với Kiều Phương Hạ, phát hiện tô mì thứ hai của Kiều Phương Hạ cũng ăn gần hết rồi.
Ngay cả Lệ Đình Tuấn cũng rất ít khi ăn được nhiều như vậy...
Bà Trần ngơ ngác mắt đối mắt với Kiều Phương Hạ bởi vì ngày thường Kiều Phương Hạ ăn ít như chim.Bà Trần nhìn Kiều Phương Hạ, trong lòng lại âm thầm tính thời gian, Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn làm hòa chắc là ở khoảng thời gian cắm trại mùa đông nhỉ?
Nếu lần đó đã mang thai rồi, thì cách hôm nay chẳng qua mới có khoảng một tuần, không nên có phản ứng nhanh như vậy. Đáng lẽ phải thêm một tuần nữa mới buồn nôn thay đổi khẩu vị mới đúng.
Hơn nữa từ nhỏ Kiều Phương Hạ đã thích ăn hương vị chua cay. Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Phương Hạ không nhịn được nấc cụt, ái ngại nhìn bà Trần mỉm cười.