Hai người họ nhìn nhau, Từ Xán Dương không thèm quan tâm, trả lời lại:
“Cô ấy sinh con rồi thì đúng thật, nhưng vẫn chưa kết hôn, ai quy định không được theo đuổi phụ nữ có con rồi thế?"
Hứa Phi Phàm không nhịn được nhướng mày một cái, nói: “Được thôi, anh có lý.
Tóm lại nói được gì thì cũng nói hết rồi, Từ Xán Dương không muốn nghe, không đến cuối thì không bỏ cuộc, đến khi đó gặp khó khăn gì với Kiều Phương Hạ thì cũng không liên quan gì đến anh ta cả.
"Ba của con cô ấy."
Từ Xán Dương lại hỏi.
Hứa Phi Phàm thấy Kiều phương Hạ nhìn về phía bọn họ nên hạ giọng xuống: “Trước mặt cô ấy thì tốt nhất là đừng hỏi, phức tạp lắm, vài câu thôi không nói được hết đầu.
Đang nói, Kiều Phương Hạ đứng lên đi về phía bọn họ để lấy tăm, thấy Từ Xán Dương đến, cô ngơ ra, cô cũng không ngờ Từ Xán Dương sẽ đến nhanh vậy.
Từ Xán Dương cười với cô, nói: “Phương Hạ, lâu rồi không gặp. “Lâu rồi không gặp”
Kiều Phương Hạ trả lời lại một cách lễ phép.
“Có cần giúp không?”
Từ Xán Dương hỏi Kiều Phương Нạ.
“Không cần đầu, xong ngay đây.”
Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn về phía hai đứa nhỏ rồi hỏi Hứa Phi Phàm:
“Hứa Phi Phàm, anh nhìn xem nhiều vậy đủ chưa? Hứa Phi Phàm nhìn về hướng đó, nghĩ ra điều gì đó rồi quay đầu lại hỏi Từ Xán Dương:
"Cậu ăn chưa?”
Thực ra Từ Xán Dương đang đi giao thiệp thì đến đây, bảo chưa ăn thì cũng không phải, bảo ăn rồi thì...
Anh nhìn Kiều Phương Hạ một cái: “Chưa nữa. “Vậy anh thích ăn gì, bọn tôi xiên thêm” Kiều Phương
Hạ trả lời ngay. Từ Xán Dương cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên rửa tay rồi qua phụ Kiều Phương Hạ, giúp cô nhóm lửa.
Hứa Phi Phàm đứng bên cạnh nhìn được một lúc, không nhịn được chẹp miệng, cái này gọi là hoa rơi có ý nhưng nước chảy vô tình.
May mà Từ Xán Dương cũng không phải người lắm lời, Kiều Phương Hạ cũng không thấy khó chịu lắm.
Đình Trung ở bên cạnh, hai mắt như đuốc lửa vậy, nhìn thẳng vào ông chủ mới xuất hiện.
Không lâu sau, cậu bé chụp trộm vài tấm gửi cho Lệ Đình Tuấn. “Ba, lại có một chủ đáng ghét đến rồi.