Lâm Minh Thư nũng nịu mà lại mang theo vài phần tủi thân, làm cho Kiều Phương Hạ nghe mà muốn nôn ra.
Lệ Đình Tuấn chuyển hướng lại nhìn vào Lâm Minh Thư.
Người phụ nữ này, anh đúng là có một tí ấn tượng, hình như có qua lại với cô ta hai lần, nhưng chỉ là ngồi cạnh thôi, coi như là vật trang trí vậy.
Một vật trang trí thôi thế mà cũng lại dám kiêu ngạo như vậy, là do Lệ Đình Tuấn không ngờ tới.
"Xin lỗi mà chúng ta quen nhau sao?" Anh trầm ngâm vài giây rồi thản nhiên hỏi lại.
Lâm Minh Thư ngơ ngác, hôm trước cô vừa mới ở bên Lê Đình Tuấn cả ngày, vậy mà anh lại không nhận ra cô ta.
Những người xung quanh đều nhìn về phía Lâm Minh Thư, biểu cảm đều có chút kinh ngạc. Lâm Minh Thư không phải là cục cưng mới của Lệ Đình Tuấn đích sao? Lê Đình Tuấn sao mà không biết cô ta được chứ?
Lệ Đình Tuấn không còn chú ý Lâm Minh Thư nữa, mà là chậm rãi đi đến trước mặt Kiều Phương Hạ, liếc mắt đưa tình với Kiều Phương Hạ.
Lâm Minh Thư thấy Lê Đình Tuấn nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ, nghĩ là Lê Đình Tuấn vừa rồi chỉ là đang nói đùa với cô ta, tưởng rằng anh muốn dạy dỗ Kiều Phương Hạ, trong lòng mừng như điên.
Cô lập tức nhẹ nhàng níu lấy tay áo của Lê Đình Tuấn, nhỏ giọng nói: "Anh Lệ, chúng ta.”
Mới nói được vài chữ, Lê Đình Tuấn liền đưa tay ra tránh chạm phải cô ta.
Anh lại liếc Lâm Minh Thư một cái, trong mắt lập tức hiện lên sự lạnh lùng, làm cho Lâm Minh Thư sợ tới mức run rẩy cả người đứng yên tại chỗ.
"Phiền cô chú ý lời lẽ của mình, tôi là tôi, cô là cô, không phải là chúng ta" Anh hơi nhíu mày nhìn Lâm Minh Thư và nhẹ giọng nói.
Lâm Minh Thư bình tĩnh nhìn Lê Đình Tuấn, còn muốn nói gì nữa, Lệ Đình Tuấn lập tức hướng ra hai người bảo vệ sau lưng nói: "Mời cô này đi ra ngoài."
Anh không muốn thấy được khuôn mặt này nữa, cũng không có hứng thú nữa, dây dưa quá nhiều với một người phụ nữ đến cả tên anh cũng không nhớ nổi thì chẳng khác gì lãng phí thời gian quý báu của anh.
"Anh Lệ!" Lâm Minh Thư nhìn thấy 2 bảo vệ cao to sau lưng Lệ Đình Tuấn bước đến phía cô ta, cả người lập tức tái nhợt lại: "Em đã làm sai điều gì chứ?"
Lệ Đình Tuấn nghe cô nói một chữ cũng thấy phiền, rõ ràng là hai người không hề có quan hệ gì với nhau mà từ lời nói của Lâm Minh Thư trở nên như có chuyên vậy.
Người phụ nữ xấu xí này có phải mắc chứng ảo tưởng rồi không?
Nhẫn nại của anh cũng đã tới cực hạn rồi.
Những người nhận thấy phía trên có động tĩnh chạy lên nhìn thấy Lệ Đình Tuấn bắt đầu nhíu mày, liền biết Lệ Đình Tuấn bắt đầu cảm thấy khó chịu cực độ rồi, liền trầm giọng nói với bảo vệ: