Chương 444
Hai người đi đến phòng bệnh, Đường Nguyên Khiết Đan đặt Kiều Phương Hạ nằm xuống, nhìn y tá tới truyền dịch cho cô, buột miệng hỏi: “Chị lại cãi nhau với Lệ Đình Tuấn phải không?”
“Không có.” Kiều Phương Hạ bị cơn sốt cao hành hạ chỉ suy nghĩ một chút cũng đau đầu, một hồi lâu sau, mới nhẹ giọng trả lời.
“Đúng là cãi nhau rồi.” Đường Nguyên Khiết Đan hơi nhếch miệng nói: “Con gái nói không phải, tức là phải hiểu ngược lại.
Như vậy còn không phải là cãi nhau sao?
Trong đầu Kiều Phương Hạ lại hiện lên ánh mất thất vọng của Lệ Đình Tuấn, hơn nữa Lệ Kiến Đình còn cùng với Lệ Đinh Tuấn nói này nói nọ.
Cứ cho là không cãi nhau đi.
Cô bất giác bật cười tự giễu bản thân.
Thực sự buồn cười nhất là ở chỗ, khi Lê Đình Tuấn bị “King” nghi ngờ, cô vẫn có thể không chút do dự chọn lựa tin tưởng Lê Đình Tuấn, đứng về phía anh.
Vào lúc Kiều Diệp Ngọc nói những lời này, cô vẫn như trước, chọn lựa tin tưởng Lê Đình Tuấn, cô muốn được nghe chính miệng Lê Đình Tuấn thừa nhận.
Nhưng mà, Lê Đình Tuấn cũng không tin tưởng cô.
Đối với anh, cô đã phải thất vọng một lần rồi hai lần, vấn đề lại nằm ở chỗ Kiều Diệp Ngọc.
“Chị mệt mỏi quá, chị muốn ở một mình.” Kiều Phương Hạ hơi nghiêng người, quay lưng về phía Đường Nguyên Khiết Đan, nhỏ giọng nói.
Đường Nguyên Khiết Đan cũng không biết phải an ủi Kiều Phương Hạ như thế nào, một hồi lâu sau, nhẹ giọng đáp: “Được.”
“Sáng mai em lại đến thăm chị, mang mấy miếng bánh mì nướng chị thích ăn đến, hình như đối diện bệnh viện có bán.
“Ừ” Kiều Phương Hạ gật nhẹ đầu.
Đường Nguyên Khiết Đan đứng dậy, cẩn thận bước từng bước ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại giúp Kiều Phương Hạ.
Khi đi xuống lầu, Lục Nhất Minh đã chờ sẵn dưới đó.
Đường Nguyên Khiết Đan lên xe, nhưng vẫn lo lắng mà nhìn chằm chằm vào tầng trệt của bệnh viện một hồi lâu.
Khi trở lại khách sạn của đoàn phim, Đường Nguyên Khiết Đan nghĩ tới dáng vẻ của Kiều Phương Hạ thì trong lòng không yên, Kiều Phương Hạ chưa từng biểu hiện như vậy, xem ra lần này vấn đề rất lớn.
Trong lòng cô ấy cứ nghĩ đến Kiều Phương Hạ, nửa đêm không thể ngủ yên giấc, trời vừa sáng đã mơ mơ tỉnh tỉnh, đứng dậy thu dọn đồ đến bệnh viện.
Cô ấy mang đến cho Kiều Phương Hạ ăn sớm một chút, nhẹ nhàng gõ vài cái vào cửa phòng bệnh: “Phương Hạ, chị ngủ dậy chưa?”
Không ai đáp lại lời cô ấy.
Đường Nguyên Khiết Đan đợi vài giây, lại nói: “Em vào được chứ?”
Vừa nói, vừa đẩy cửa phòng.
Nhưng mà, chiếc chăn trên giường bệnh đã được xếp gọn gàng, còn người thì không thấy bóng dáng đâu.
Đường Nguyên Khiết Đan kinh ngạc vài giây, sau đó vội vào WC xem thử.